(¯`·.º-:¦:-† Cassiopeia †-:¦:-º.·´¯)
|
Bài gửi sau cùng |
---|
Bài gửi | Người gửi | Thời gian | vào đây mà xem antifan JYJ bày trò | | Fri Nov 08, 2013 1:07 am
| Bán áo Cass | | Tue Oct 23, 2012 6:40 am
| "Tên của bạn dịch sang tiếng Hàn,Trung,Nhật" | | Tue Aug 21, 2012 8:42 pm
| Đây là ai??? | | Tue Aug 21, 2012 8:32 pm
| Jaejoong in Heaven Postmen + Bonus: Fanart Yunjae (Kute + sweet) | | Sat Aug 11, 2012 10:56 am
| [TQ-Hà Nội] ♥♥Candy Shop♥♥ : Order hàng in hình thần tượng ^^ | | Tue Dec 13, 2011 4:21 pm
| [HN-TQ] [Thế Giới DVD] Làm đĩa theo yêu cầu, 15k/DVD, 50k/ bộ phim Hàn Quốc, nhanh, uy tín, nhiệt tình | | Sat Dec 03, 2011 7:27 am
| Thông báo về lần off tháng 10 và cách đăng kí mua áo đồng phục | | Thu Dec 01, 2011 8:15 am
| [Funny] tên bạn theo DBSK đã edit ^^ | | Sat Nov 19, 2011 9:23 pm
| vote cho DBSK naz cass lạng sơn | | Thu Oct 27, 2011 10:03 am
| TUYỂN NHÂN SỰ ĐỢT II | | Thu Oct 20, 2011 1:41 am
| Tiffany nghĩ chắc chắn SNSD sẽ thành công hơn Wonder Girls ở US&UK? | | Mon Oct 17, 2011 10:18 pm
| [ Long-fic yunjae] Myuhyo | | Tue Oct 11, 2011 11:25 pm
| ĐẾ VƯƠNG VÀ NGƯỜI ĐẸP | | Sun Oct 09, 2011 10:16 pm
| Học tiếng Nhật - Top Globis | | Tue Sep 27, 2011 1:17 am
| | | [ Long-fic yunjae] Myuhyo | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Sep 20, 2011 5:06 am | |
| [ Long-fic yunjae ] Myuhoyo
♥ Author: Yukari ♥ Rating: PG-13 ♥ Disclaimer: They don’t belong to me, they belong to each other. ♥ Category: romance ♥ Pairing: Yunjae, Yoosu ♥ Summary:Myduhyo có nghĩa là niềm tin....Sự tái hợp của chòm sao như thế nào??? Nguyên nhân của sự chia li là gì???.....Điều đó sẽ được giải đáp sau khi bạn đọc xong fic này!!! ♥ Status: Complete ♥ Note: Những ai nhạy cảm BL (Boys love) thì click back, ai là fan SNSD thì cũng click back! Chỉ vậy thôi!!!! Đây là fic....nên sự kiện có chút sai lệch, một phần trong đó là những thông tin thật thêm vào đó là hương vị ảo ảnh của fic.....và đây cũng là fic đầu tay của Yukari nên có sai sót thì mong mọi người thông cảm nhé ~ ~ ~!!!!!
Chap 1 ***Jaejoong’s POV*** Hôm nay, lại là một ngày mưa…người ta thường nói rằng mỗi lúc mưa là mỗi lúc kỉ niệm chợt ùa về. Từng hạt mưa là từng kí ức giữa anh và tôi, nó đang ào ạt hiện hữu trong tâm trí tôi. Nó như một cuốn film buồn cứ tua đi tua lại trong đầu. Ông trời thật khéo trêu người, tôi đã cố làm việc thật chăm chỉ cốt lỗi cũng chỉ để quên đi bóng hình của anh. Cứ tưởng rằng làm vậy thì dần dần thời gian sẽ xóa mờ hình bóng anh trong trái tim tôi. Nhưng…..thật là….! Để quên đi bóng dáng một người điều đó chẳng dễ chút nào. Chính anh là món quà vô giá mà ông trời đã dành tặng tôi. Vậy ngày mai??? Ngày mai tôi lại được nhận một món quà bất ngờ nào của ông trời dành riêng cho Kim Jaejoong này nữa không???...
○○○
Theo thông lệ, 3 tháng tôi sẽ khám định kì một lần, thế nhưng do công việc gần đây rất bận rộn vì phải thu âm cho album mới “The Beginning” và chuyến lưu diễn “World Tour” sắp tới. Phải….!!! Tôi chính là thành viên của nhóm nhạc JYJ. Cũng như giới truyền thông và các fan hâm mộ của chúng tôi chắc cũng đã biết nhóm nhạc xuất thân từ đâu rồi chứ??? Chỉ vì vụ kiện tụng đó mà chúng tôi mới phải chia cắt nhau mỗi người một nơi thế này. Nhưng chúng tôi vẫn không hối hận vì những việc đã làm vì tôi tin trên đời có công lí và tin tưởng vào 2 người còn ở lại. Aigoo….đi quá đà rồi!!!
Cũng do công việc bận rộn này mà tôi không khám sức khỏe đúng hạn định đấy!!!
[Bệnh viện Seoul ]
-Cậu Kim! Sao mấy tháng nay không khám đúng hạn định? - Bác sĩ già đẩy cặp kính lên vẻ mặt nghiêm nghị nói với tôi.
-Tôi xin lỗi, do công việc tôi đang xoay vòng không bỏ ngang được.
-Haizz!!… Tình trạng sức khỏe của cậu không ổn rồi! - Vị bác sĩ lấy sắp hồ sơ khám tổng quát đưa cho cậu.
-Có phải dạo gần đây cậu hay say sẫm và còn ngất đi bất ngờ nữa đúng không?
Phải! Dạo này có những hiện tượng đó xảy ra nhưng tôi chỉ nghĩ là do công việc quá mức nên suy nhược cơ thể thôi. Nhưng sao vẻ mặt của bác sĩ làm tôi thấy có phần lo lo.
-Đúng tôi có xảy ra hiện tượng đó, có…chuyện gì vậy bác sĩ?
-Cậu Kim! Theo sắp hồ sơ về kết quả sức khỏe của cậu thì cậu đang mang một khối u trong đầu!
Tôi như chết lặng khi nghe đến 2 từ “khối u”, tôi mang khối u ư? Không, không thể! Ngoài bị say sẫm ra thì tôi thấy mình vẫn ổn mà! Vậy sao mấy lần trước khám thì không có vấn đề gì?
-Cậu Kim, cậu Kim! - Vị bác sĩ vẫn kiên nhẫn gọi tôi nãy giờ.
-Dạ! Tôi…có…khối u ư?
-Uhm! Có một khối u đang nằm trong đầu cậu, nó chằng các dây thần kinh trong não. Nếu phát hiện sớm hơn thì có thể dễ tiến hành phẫu thuật để lấy nó ra. Thế nhưng giờ nó đang phát triển rất nhanh và đang chằng ở 2 dây thần kinh ảnh hưởng đến mắt và thanh quản…
Tôi đang chạy xe về nhà, đèn đường hôm nay sau mờ nhạt trong mắt tôi thế này? Tôi đã thắng xe rất nhanh lại, lấy tay dụi mạnh vào mắt mình, phải chăng tôi sắp mất đi đôi mắt này? Cảm giác sợ hãi đang ùa về trong tôi, khi lời nói của vị bác sĩ đang vang lên trong đầu tôi. “Vì nó ảnhhưởng đến mắt và thanh quản nên không bao lâu nữa, tôi e rằng mắt cậu không thể nhìn thấy và cậu cũng sẽ mất luôn cả giọng nói củamình”…..Tại sao..? Tại sao…?? Thứ tốt đẹp trên đời này không bao giờ đến với tôi. Tôi tiếp tục chạy xe về nhà. Ngồi ở một góc phòng gục mặt vào đầu gối để yên cho những nỗi sợ và sự cô đơn đang gặm nhấm trong tôi.
***End Jaejoong’s POV***
Cạch
-Hyung! Về nhà sao không khóa cửa? - Cái giọng đậm chất cá heo đó không ai khác chính là Junsu. Cậu không ngước mặt lên nhìn nó, vẫn ngồi bất động như vậy.
-Hyung …..hyung..sao…vậy? Có chuyện gì àh! - Junsu vội chạy đến cạnh cậu hai tay nó nắm lấy tay cậu.
-Hyung nói em nghe đi chuyện gì đã xảy ra? - Junsu thật sự có cảm giác không ổn về hyung của mình.
Đây là lần thứ hai Junsu gặp cậu như thế này, lần đầu chính là lúc khi bộ ba rời khỏi ngôi nhà chung của năm người. Đêm đó cậu cũng như vậy,ngồi ôm gối mình để mặt cho nước mắt tuôn trào ướt đẫm cả hai gối. Cậu luôn như vậy, ngoài mặt luôn vui vẻ cười giỡn chọc phá các thành viên. Đụng đến chuyện thì cứ giấu trong lòng không nói ai nghe, không để ai biết chuyện gì xảy ra với mình! Cứ chôn chặt nó vào lòng, một mình chịu đựng. Nhưng khi hỏi cậu “Hyung ổn chứ?” thì y như rằng cậu đáp lại là “Hyung vẫn O.K mà!”. Cứ như thế bao nhiêu nổi đau cậu luôn cất mãi trong lòng. Cho đến bây giờ, khi cả ba người họ đã biết mình cần phải sát cánh bên nhau, cùng chiến đấu với một kẻ thù chung, cùng mang trong tim một niềm hy vọng sẽ cố gắng mang hai người kia về với mình để chòm sao Cassiopeia sẽ mãi tỏa sáng . Vậy là cậu đã không còn giấu bao uất ức trong lòng nữa mà sẵn sàng chia sẻ với hai người anh em kia, chính vì vậy mà Junsu cũng không còn thấy cảnh cậu ngồi ôm gối gục mặt thế này.
-Hyung…! - Giọng Junsu đã có phần lạc đi đôi mắt cũng đã ngấn nước từ bao giờ.
-Junsu ah…! Nếu…nếu..một ngày nào đó hyung không thể đứng cạnh em cùng Yoochun trên sân khấu nữa thì sẽ như thế nào? - Giọng cậu vẫn đều đều không có cảm xúc cũng chẳng phải một câu nói bông đùa gì, càng khiến cho Junsu thêm hoảng sợ. Đôi mắt Junsu mở to,miệng lắp bắp như không thể tin nỗi điều mình vừa nghe thấy.
-Hyung…hyung...đang nói gì vậy? Hyung làm em sợ đó,hyung àh! Hyung nói em biết đi có chuyện gì xảy ra vậy?
Một lát sau....
Cạch
-Yoochun đẹp trai về rồi đây!
“Ủa!!!! cửa không khóa lại có tiếng nấc nhỏ…giọng này chỉ thuộc sở hữu của Junsu thôi!! Có..có chuyện gì vậy????”
Yoochun vừa suy nghĩ vừa tiến lại phòng Jaejoong nơi phát ra tiếng nấc của Junsu. Cảnh tượng trước mắt Yoochun bây giờ thật khiến anh bất an hơn. Cậu thì vẫn ngồi gục mặt ôm gối, còn Junsu thì một tay đang cầm sấp hồ sơ đọc một tay giữ chặt miệng mình để ngăn cho những tiếng nấc. Còn trong phòng thì không một ánh sáng nào tất cả dường như chỉ chìm trong bóng tối, cảm giác này khiến người ta thấy thật đáng sợ!!!
Cạch
Sau khi đóng cửa phòng cậu, Yoochun ôm vai Junsu ra phòng khách. Giờ thì cậu đã chịu ngủ trong phòng, hai người họ đành phải ra ngoài. Cả hai cùng mang một tâm trạng cùng nguyện cầu rằng đây chỉ là giấc mơ khi tỉnh dậy thì cặp mắt đen lống đuôi mắt dài. Tất cả…..tất cả sẽ không có gì mất đi, tất cả chỉ là một cơn ác mộng khinh hoàng!!!!
Ánh mặt trời cũng đã bừng lên, tia nắng ấm áp như làm tan chảy những hạt sương còn đọng lại trên lá lúc vào đêm…..
-Hyungggg…có đồ ăn chưa? Em đóiiii!!!! - Junsu mắt nhắm giọng ngáy ngủ, bước xuống bếp tìm cậu.
Thường ngày nếu vào buổi sáng không có lịch thì cậu luôn dậy sớm để chuẩn bị cho buổi sáng. Thói quen này đã có rất lâu rồi lúc còn một “con gấu háo ăn” và môt chú “khủng long con ham ăn” nên việc chuẩn bị buổi sáng lâu hơn. Giờ thì khác,…thì..Junsu cũng ham ăn háo uống đấy nhưng không bằng Min nên có phần nhẹ hơn. Nhưng dù sao thì cảm giác vấtvả vào buổi sáng của trước kia khiến cậu hạnh phúc hơn. Tuy giờ không phải là tệ nhưng cậu thích nghe tiếng Min khen tấm tắt, đồ ăn cậu làm chỉ là một món ăn thường nhưng nghe Changmin khen thì nó như là món ăn “cung đình” vậy đó! Và buồn cười nhất là con gấu ngố, miệng thì chê sơ sài đơn giản nhưng tay thì cứ giơ lên “ cho miếng nữa coi!!!!”. Những lúc đó cậu chỉ biết bấm bụng mà cười. Giờ nếu như hai người đó biết cậubị bệnh thì có đến bên cạnh cậu không? Có chăm sóc cho cậu không? Nhớ lúc trước cậu chỉ sốt nhẹ thôi nhưng nhìn vẻ mặt của con gấu đại ngố thì cậu muốn trêu anh nhiều hơn, muốn đày anh nhiều hơn!
Được sửa bởi yukari ngày Fri Sep 23, 2011 1:45 am; sửa lần 2. | |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Sep 20, 2011 5:14 am | |
| Chap 2
[Flash back]
-Yunho àh! Tôi khát nước! - Cậu đang bị sốt cả Yoosumin đều đi chụp ảnh riêng chỉ còn có Yunho ở nhà chăm sóc cho cậu.
-Ơh…đợi chút, có liền!! - Anh đang đọc báo liền bỏ lên bàn chạy một mạch xuống bếp mang nước lên cho cậu.
-Nước nè!
-Umz…nước nóng quá àh, không muốn uống đâu!...Thổi nguội lại điiii!!
-Vậy mà bảo nóng hả? Nó nguội ngắt áh! - Nhưng dù vậy thì anh vẫn một mực làm theo,…thổi cho nguội mặc dù nó đâu có gì gọi là “nóng”.
-Nè nguội rồi, uống đi..!
Nhìn cái mặt ngơ ngơ ngáo ngáo thổi nước là chịu không nổi rồi!!! Trông như vậy thật đáng yêu, cậu cười thầm trong bụng.
-Yunho!! Đút tôi uống đi! - Anh nhìn cậu giây lát rồi cũng đút cậu từng muỗng, từng muỗng
-Vậy chịu chưa, cậu hai Kimmm!
-Uhm…tốt lắm, tháng sau cậu đây tăng lương cho!! - Thời gian cậu và anh giành cho nhau không bao giờ là đủ cả. Tuy câu nói luôn chọc nghẹo nhau nhưng trong ánh mắt thì luôn quan tâm đến đối phương…
[End flash back]
-Hyung…hyung àh! - Tiếng của Junsu thều thào bên tai như cá heo mắc cạn, làm cậu quay về với hiện tại.
-Ờ…đói chứ gì? Đợi chút!
Qua một đêm, cậu đã suy nghĩ kĩ rồi, không cần biết ngày mai cậu sẽ mất đi cái gì, cậu sẽ ra làm sao, chỉ cần biết hiện tại cậu đang có cái gì, nhìn thấy được cái gì....Đó chính là được nhìn thấy những người anh em cùng mình gắn bó biết bao năm nay. Chỉ cần bây giờ cậu nhìn thấy gương mặt họ, nói được lời yêu thương gởi đến họ thì cậu sẽ trận trọng những phút giây này. Tự nghĩ vậy cậu tự mỉm cười.
-Junsu àh! Em đã gọi con sâu lười dậy chưa? Gọi xong rồi mình cùng ăn sáng luôn - Cậu nói nhưng vẫn không quay mặt với Junsu, giọng vẫn bình thường như không có gì xảy ra.
-Hyung…! - Junsu chạy đến ôm người hyung mình - Hyung àh! Đừng tỏ ra cứng cõi như vậy nữa, đừng làm như mình vẫn ổn, mình O.K nữa! Hyung biết hành động đó càng làm em lo sợ lắm không?
Junsu đã cố làm như bình thường, cố xem mọi thứ chỉ là giấc mơ, nhưng hiện thực sẽ mãi là hiện thực. Nhìn cảnh cậu như không có chuyện gì làm cho Junsu thêm thổn thức, thêm lo sợ không biết sẽ làm gì để vượt qua cơn giông bão này. Khi sóng gió kia chưa nguôi thì cơn bão khác lại tràn vào. Mới rời khỏi SM nhưng họ vẫn hoạt động cho Avex, thế nhưng SM đã chơi khăm và hợp tác với Avex để bỏ rơi JYJ. Nhưng thế thì sao?? Họ vẫn không từ bỏ giấc mơ được đứng trên sân khấu, được cất tiếng hát để sưởi ấm trái tim người khác. Họ vẫn cố gắng làm việc chăm chỉ hơn để khẳng định mình sẽ không bao giờ gục ngã trước những trò bỉ ổi của những “ông chủ lớn” vì bước vào giới Showbiz này thì “trò” gì cũng có thể “chơi” được!!!. Sóng gió đó mới lặn không lâu giờ lại đến chuyện của cậu. Sau ông trời thích trêu đùa người như vậy? Thích ngắm nhìn người khác đau khổ thì ông mới hài lòng sao….????
Đôi mắt Jaejoong, nó rất đẹp! Nó chứa đựng luôn cả tâm hồn cậu, một đôi mắt không chứa đựng sự dối trá và ánh mắt cậu luôn làm người khác cảm thấy ấm áp lạ thường. Nếu như đôi mắt đó không còn cậu sẽ mãi không thấy được khuôn mặt vui vẻ của Junsu khi cậu ấy thích thú với trò đá banh của mình, vẻ mặt khoe khoan những màn biểu diễn “banh và người” của cậu ấy. Và cái mặt ấy bị méo xẹo đi khi bị cả đám hùa nhau chọc. Cậu cũng không nhìn thấy gương mặt hào hoa điểm trai của Yoochun mỗi lần chọc gái và buồn bã khi bị Junsu giận vì tội hám gái của mình. Cũng không thể nhìn thấy gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Changmin khi nhìn thấy thức ăn đầy bàn do câu nấu, nhìn thấy cái miệng chép chép lia lịa thức ăn của nó. Cậu càng buồn hơn vì không thể thấy gương mặt anh, người con trai đã vô tình đánh cắp trái tim cậu!!. Cậu không thấy được gương mặt ngốc nghếch, ngờ nghệch của anh khi cố làm cậu vui vì bị cậu giận. Gương mặt lo lắng khi cậu bị thương ở chân trong những lần tập nhảy, gương mặt luôn lạnh lùng đậm chất nam tính trước ống kính nhưng khi sau lưng máy quay thì giống như một đứa trẻ nô đùa cùng những đứa em. Cậu không thể thấy những hình ảnh đẹp lung linh đó mà sắp tới đây cậu chỉ nhìn thấy một màu duy nhất đó chính là màu đen, một màu tượng trưng cho bóng tối….
Còn nếu mất đi giọng nói thì sao???? Điều đó không thể nào tưởng tượng nổi. Giọng hát là thứ quan trọng nhất đối với người nghệ sĩ. Đặc biệt giọng hát cậu rất trong, rất ấm nó chứa đựng cảm xúc của cậu mỗi khi cậu cất tiếng hát của mình. Mất nó thì giấc mơ được đứng trên vũ đài âm nhạc này sẽ tan biến, cậu sẽ mãi mãi không thể đứng cạnh những người anh em thêm một lần nào nữa. Giấc mơ tái hợp của chòm sao cũng sẽ mãi là giấc mơ. Cậu phải làm sao đây??? Sự nghiệp của cậu sẽ chấm dứt tại đây như một phím nhạc buồn sao?? Sự nghiệp kết thúc cậu cũng sẽ không buồn bằng khi cậu không được nói những lời yêu thương dành cho những người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Không được nói rằng “Junsu àh! Đừng ham chơi quá!” hay “Junsu àh! Ngủ phải đắp chăn đàng hoàng chứ! Trời lạnh lắm đó”. Cậu không thể nói những lời chăm sóc cho Junsu tuy rằng Junsu luôn bảo rằng mình đã lớn nhưng tính tình thì cứ như trẻ con suốt ngày đùa nghịch, quậy phá nhưng lại rất nghe lời cậu. Cậu cũng không thể nhắn gởi với Yoochun rằng ”Đừng chọc ghẹo Junsu nữa, muốn tối ngủ ở phòng khách àh!” hay “Yoochun, Phải nghỉ ngơi đi chứ, đồ ham công tiếc việc!”. Còn Changmin về công việc không khiến cậu bận tâm vì thằng nhóc đó biết cân nhắc thời gian hợp lí cho mình. Chỉ có điều cậu luôn nhắc nó “A! Changmin đừng ăn vụng nữa, hết rồi kìa lấy đâu cho người khác ăn” đó là câu muôn thuở mà cậu phải nhắc nó. Nhưng giờ đây câu mà cậu muốn gởi đến nó là “Changmin àh! Dạo này em có khỏe không? Không được hyung nấu ăn nên ốm thế này àh?”. Và đối với Yunho cậu sẽ không có cơ hội để nói câu “Yunho àh, em yêu anh” đó là điều duy nhất cậu muốn gởi đến anh, là nỗi niềm mà cậu chất chứa bấy lâu nay.
Mọi suy nghĩ của cậu chấm dứt khi nghe tiếng nấc ngày càng lớn của Junsu.
-Junsu àh! Hyung không sao thiệt mà! Hyung đã suy nghĩ kĩ rồi, chuyện gì đến rồi sẽ đến. Hyung không sợ vì đã có em và Yoochun bên cạnh hyung.
-Hyung àh! Em thật…vô dụng khi không thể giúp gì cho hyung, em tệ lắm đúng không? - Tiếng của Junsu dường như không rõ thành câu.
-Không đâu! Em sẽ luôn bên hyung mà phải không?
-Vâng!
-Và cả em nữa! - Tiếng phát ra từ Yoochun.Cả ba nhìn nhau mỉm cười nhẹ, tuy vậy nụ cười đó không lấn được nỗi lo lắng trong tương lai, khi họ chỉ mới làm lại từ đầu “The beginning”
○○○
Cả ba giờ đang ở phòng khách để bàn tính cho tương lai, tuy giờ bệnh cậu chưa bộc phát nhưng cũng phải tính bước đường cùng để còn chừa đường lui.
-Sao…?? Giờ hyung tính sao? - Giọng của Yoochun cho phần e sợ nhưng dù sau thì cũng phải đối mặt với hiện thực.
-Hyung không biết! - Cậu ngã người ra ghế nhắm chặt hai mắt như muốn ngăn nước mắt đừng rơi.
-Hyung…hyung có định…nói cho Yunho hyung và Changmin biết không? - Câu nói của Junsu như tạo thêm gánh nặng cho bầu không khí tĩnh lặng trong phòng. Cả Yoochun và Junsu đểu ngó sang Jaejoong. Cậu vẫn vậy, nhắm mắt, hơi thở đều đều.
-Hyung…nghĩ là có!....Nhưng chưa phải là lúc này, cho hyung thêm thời gian nữa, có lẽ…..sẽ sớm thôi!! - Nói rồi cậu đứng dậy bỏ đi thẳng vào phòng để tránh ánh mắt của hai người còn lại.Yoochun nhích mình ngồi sát Junsu, ôm vai cậu ấy và để đầu cậu lên vai mình.
-Cứ để hyung ấy thêm thời gian!
Cả hai người họ đã biết được tình cảm của cậu dành cho Yunho nó không phải đơn thuần là tình cảm anh em trong nhóm. Yoosu nhận ra khi tách khỏi DBSK, khi cả hai chọn sang ở tạm nhà của Yoochun. Lần đầu tiên tận mắt Junsu thấy cậu ôm gối cúi mặt và bật ra những tiếng nấc, lúc đó Junsu rất hoảng sợ, lần đầu tiền hình tượng một Kim Jaejoong mạnh mẽ lạnh lùng lại trở nên yếu đuối cần được bao bọc, nâng niu như thế trước mặt Junsu. Kế bên là những tấm hình của cậu và Yunho, những tấm này khá thân mật và chưa bao giờ được up lên mạng vì cậu nói rằng đó là “của riêng” của cậu và chỉ có cậu mới có nó. Ai cũng biết Jaejoong khó nghĩ thế nào, ảnh trong di động cậu là “hàng nóng” của cả nhóm nên những tấm ảnh này cũng không có gì lạ. Cứ nghĩ là câu không chấp nhận được sự thật tách rời này nên mới như vậy!. Ai ngờ đâu, trong cơn mê sảng cậu đã bộc bạch hết tình cảm của mình dành cho Yunho, khi có cả Yoosu, và họ đã nghe hết. Cả hai rất bàng hoàng không ngờ “chuyện tình Yunjae” là có thật , không nhờ cơn mê sảng đó cả hai cũng không biết được tình cảm của Jaejoong đã dành cho Yunho sâu nặng cỡ nào. Cậu thật đáng khen khi giấu tình cảm đó ngần ấy năm. Lặng thầm săn sóc, lo lắng cho anh thế mà anh có biết đâu , anh có hiểu đâu!!!. Anh đâu thấy đôi mắt ai đượm buồn khi anh khen người con gái khác, đôi mắt ai lo lắng khi anh trật chân lúc luyện tập. Mà anh đâu biết ánh mắt đó xuất phát từ….tình yêu. Cũng có lần Yoochun và Junsu mạnh miệng hỏi:
[Flash back]
-Hyung! Có phải…hyung thích Yunho hyung đúng không? - Câu hỏi của Yoochun làm cậu choáng ngợp, tim đập mạnh như bị ai đó bắt quả tan mình làm chuyện xấu, mắt cậu đã to nay càng mở to hơn.
-Sao…sao em lại hỏi vậy?
-Vì trong lúc hyung mê sảng đã nói! - Đôi mắt Yoochun dán chặt vào cậu đang trông chờ lời giải đáp. Jaejoong cúi mặt xuống sàn nhà và đáp:
-Phải…! hyung….thích Yunho, thích anh ấy ngay từ lần lo lắng cho hyung khi hyung bị đau ở chân.
-Sao hyung không nói với hyung ấy? - Yoochun lên tiếng, tuy cậu cúi mặt nhưng vẫn thấy được nụ cười nhạt của cậu, nó rất chi u phiền.
-Làm sao hyung nói với anh ấy đây? Làm sao người con trai bình thường như anh ấy lại chấp nhận hyung? - Lời nói của cậu được bỏ lửng trong giây lát - Một đứa con trai lại đi yêu một đứa con trai khác! - Cậu lại nở một nụ cười buồn nhạt nhưng lần này lại ngước lên nhìn Yoosu - Buồn cười lắm phải không?
Giờ thì Junsu mới lên tiếng:
-Hyung! Em và Yoochun cũng chính thức qua lại với nhau vậy cũng đâu có gì buồn cười đâu! - Đôi mắt Junsu nhìn chằm chằm vào cậu.
-Hai đứa khác chứ! Gia đình hai đứa chấp nhận rồi mà. Còn hyung thì khác,vốn là đứa con nuôi của một gia đình đông chị em, chỉ mới nhận được cha mẹ ruột gần đây, lại là một đứa có tiền án uống rượu chạy xe, rồi còn học hành chẳng tới đâu… - Cậu lại cười cho cuộc đời mình.
-Còn Yunho thì khác, là một đứa con trong gia đình đàng hoàn lại là con trai trưởng nữa, ai mà chả muốn con mình nối dõi tông đường
- Cậu lại một lần nữa buông xuôi câu nói.
-Nếu...nếu hyung nói thích anh ấy từ mấy năm trước, thì giờ…hyung phải sống làm sao? Nếu hyung nói thích anh ấy thì có chắc anh ấy sẽ đáp lại tình cảm của hyung. Hai đứa biết Yunho sống rất trách nhiệm mà! Nếu vì chuyện giữa anh ấy và hyung thì liệu anh ấy có chuyên tâm dẫn dắt DBSK lên đến đỉnh điểm được không???, giới truyền thông có bỏ qua và chấp nhận không?? Thân phận là một leader của một nhóm thì mặt mũi còn để đâu chỉ vì…một thằng bệnh hoạn như hyung!
Giờ Junsu lại bắt đầu tiếng nấc nhỏ. Đúng! Junsu còn anh trai và Yoochun cũng còn có em trai Yoohwan nên cả hai không lo về vấn đề tông đường nối dỗi gì hết! chỉ biết nghĩ yêu đối phương thì phải giữ đối phương bên cạnh mình, mặc người đời nói gì giới truyền thông chỉ trích ra làm sao thì cũng mặc kệ. Vì Junsu nghĩ cần phải sống thật với cảm xúc của mình. Nhìn Jaejoong mà cậu thấy đau xót, thầm cảm phục cậu chỉ biết nhặt lụm từng mảnh nụ cười của Yunho để xây dựng lên hạnh phúc riêng cho mình. Biết như vậy là ngu ngốc là khờ khạo nhưng vẫn đâm đầu vào đó thôi. Nếu không tình cờ biết chuyện tình cảm của Jaejoong chắc cậu sẽ chôn chặt tình cảm của mình đến khi xuống mộ quá!!!
Không ai biết được ông trời sẽ lại trêu đùa với số phận con người ta bao nhiêu lần nữa. Cậu sẽ làm gì tiếp theo??? Giữ chặt tình yêu đó trong lòng hay bày tỏ nó vào lúc này, lẳng lặng rời bỏ giới Showbiz và rời xa anh hay thẳng thắng với chính cảm xúc của mình, chính con tim mình, điều đó còn trông chờ vào tương lai phía trước!!!....
[End flash back]
| |
| | | be tjeu yeu Member
Tổng số bài gửi : 7 điểm thưởng : 5 Join date : 25/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Mon Sep 26, 2011 1:43 am | |
| | |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Oct 11, 2011 10:16 pm | |
| chap 3
Rồi một ngày kia……
-Junsu, Yoochun! Hyung muốn hai em giúp hyung một chuyện!
Cả hai ngơ ngác nhìn cậu.
-Chuyện gì hyung?
-Giúp hyung quay lại!!!
Thì ra cậu muốn quay lại một đoạn clip để gửi đến Yunho, mục đích là để bộc bạch hết nỗi lòng của mình từ bấy lâu nay. Yoosu nhìn cậu rồi nở một nụ cười, rốt cuộc thì cậu cũng chọn con đường sống thật với trái tim dù chỉ một lần. Tuy không biết anh có chấp nhận không nhưng cậu cũng muốn một lần trải nghiệm. Nó cũng là một ván cờ để đánh cược cho số phận và tương lai của cậu. Trước khi mắt cậu không nhìn thấy gì cậu muốn anh thấy trong đôi mắt đó có chứa hình bóng anh, và trước khi cậu mất đi giọng nói thì cậu mong rằng đừng quá muộn để nói “Saranghae” với anh. Có lẽ đây là điều cuối cùng mà cậu muốn làm trước khi mất tất cả!!!!.
Giờ họ đang ở trong phòng Jaejoong, cậu đang ngồi trên giường, đối diện là một máy quay, người quay là Junsu.
-Hyung…hyung chắc chứ! - Junsu vẫn đang lưỡng lự.
-Hyung mày nói là làm àh! Chắc chứ sao không, quay cho đàng hoàng đó không là hyung mày cho nhịn đói ba bữa nghe chưa! - nghe lời cậu nói vậy Junsu cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ của máy quay, nơi đang thấy một gương mặt đượm buồn, có chút lo lắng và xen lẫn chút hồi hợp.
-Rồi, giờ hyung muốn nói gì vời ai kia thì nói đi! - Yoochun lên tiếng. Cậu quay lại nhìn Yoochun một cái rồi nhìn thẳng vào máy quay. Một tiếng nén thở dài, sau đó lại nở một nụ cười gượng.
-Ah!...rồi chưa Junsu, hyung nói nhe!
Junsu đưa tay O.K và một cái gật đầu như ra hiệu đã sẵn sàng.
-Yunho! Haizz…giờ hyung phải nói gì đây hai đứa!
-Hyung cứ nói những gì trái tim hyung muốn nói!
-YUNHO! Anh là một con gấu ngố nhất mà tôi từng gặp, ngu ngốc lại khoái làm ra vẻ ta đây hiểu chuyện, gì mà U-Know Yunho có nghĩa là Yunho hiểu ý các bạn chỉ là do anh tự bịa ra mà thôi!!!, đồ mặt ngố mà tỏ vẻ nguy hiểmm!!!! - cậu tuôn một tràn thay cho lời chào hỏi, tay chỉ thẳng vào máy quay mắt đanh lại như cảm xúc nén từ lâu nay được bùng nổ , cậu tiếp tục nói nhưng giọng có phần nhẹ lại.
-Đúng là đồ gấu đần mà!!! hơn cả 800000 Cassiopeia đều nhận ra trong mắt tôi có hình bóng của anh vậy mà anh lại ngu ngơ ngáo ngáo thật đáng ghét! Bao nhiêu người khi nhìn tôi đều nói rằng ”trong mắt Jaejoong luôn hướng về một người duy nhất là Yunho” phải chi anh cũng nhận ra điều đó thì giờ tôi đâu phải khổ thế này - giọng cậu có phần chùn xuống.
-Yunho àh! Tôi…tôi hình như…àh không...mà là tôi thật sự rất thích anh. Có lẽ anh sẽ không chập nhận tôi - cậu lấy tay quẹt nhanh nước mắt đang trực trào và mũi hít nghe khịt khịt - Không chấp nhận một đứa bệnh hoạn như tôi, nhưng...nhưng không sao cả - lại thêm một nụ cười gượng - Tôi muốn một lần được sống thật cảm xúc của mình, tình cảm của tôi dành cho anh đã lâu lắm rồi, tôi nghĩ rằng mình sẽ giữ chặt nó nhưng…mà …tôi….
-Ấy..ấy! Junsu em đừng run tay chứ! Run vậy sao thấy rõ mặt hyung, em không quay được thì đưa cho Yoochun quay đi!!
Cậu nói vậy để cố nén cảm xúc, dường như nước mắt lại bắt đâu rơi. Trong khi Junsu đang quay, cậu ấy cũng không chịu nỗi những lời nói này, một tay cậu ấy giữ chặt miệng mình để cố gắng bình tĩnh mà quay tiếp. Yoochun thấy vậy rời khỏi ghế sofa gần đó, đứng sau lưng Junsu vòng tay qua eo cậu ấy và đặt tay lên tay cầm máy quay , Junsu thì ngã mặt vào vai anh để che đi nước mắt. Thấy máy không còn run nữa mà chỉ còn nghe tiếng nấc của Junsu, cậu lại hít một hơi thật sâu và nói tiếp
-Nhưng…mà..nếu..nếu tôi không nói ra bây giờ thì…thì có lẽ sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa đâu Yunho àh! Tôi đang mang một khối u trong đầu có lẽ thời gian tới..tôi….tôi sẽ không thấy được gương mặt anh nữa đâu gấu àh! Và anh sẽ mãi mãi không nghe được giọng nói của tôi nữa - nói tới đây cậu nấc nhẹ, mắt đảo qua đảo lại chớp chớp vài cái cho đỡ nhòe đôi mắt.
-Thời gian này tôi rất bận phải chuẩn bị cho chuyến lưu diễn “World Tour”, bận thế đấy nhưng chỉ cần có một chút thời gian nghỉ ngơi thì hình ảnh con gấu nhà anh lại hiện lên trong đầu. Làm sao tôi bỏ hình ảnh ngu ngốc đó ra khỏi đầu tôi đây, anh chỉ tôi đi!!! Cứ ngỡ rằng dùi đầu vào công việc sẽ quên anh nhưng càng làm thì nỗi nhớ lại càng sâu thêm, nếu nó khắc ở trong trí nhớ thì tôi có thể dần quên được nhưng nó đã lỡ khắc vào tim thì sẽ không bị xóa mờ được, Yunho àh!
-Trong những lần Showcase trước fan nói rằng tôi ốm đi, mặt xanh hơn và đôi mắt đượm buồn, nói tôi ít cười hơn trước. Họ nói đúng, làm sao tôi cười nổi khi dần dần vụt mất anh trong ánh mắt. Khoảng cách giữa tôi và anh ngày càng xa thì làm sao đôi mắt tôi hướng theo và chăm sóc anh như trước được.
Cậu đã cúi mặt xuống và nén tiếng thở, giọt nước mắt lại trực trào và tiếp tục ngước lên để nói tiếp
-Yunho àh! Có nhiều lần tôi tưởng rằng anh cũng có chút cảm giác với tôi đấy, có không??? Hay chỉ mình tôi tự tạo cho mình ảo giác đó.
-Những lần anh chăm sóc tôi rất chu đáo, quan tâm đến tôi những lần anh buồn bực khi tôi đi uống rượu khuya với T.O.P và Hyun Joong, phải chăng anh không muốn tôi tiếp xúc nhiều với họ vì anh thích tôi?? Hay chỉ bởi vì....chăm sóc tôi là trách nhiệm của một leader - tay cậu đan vào nhau, bấm chặt nó như muốn bật máu, giờ phút kiềm chế cũng đã đến giới hạn của nó, cậu không thể ngăn nổi nó nữa rồi, nước mắt đã tuôn chảy thành dòng, nỗi đau đã đâm thẳng vào con tim yếu ớt của cậu, đôi mắt to giờ đang ngập tràn nước mắt cũng như con tim đang ướt đẫm trong vũng máu của tình yêu. Yêu anh, điều đó có phải là sai không? Và không có nỗi đau nào bằng nỗi đau yêu thầm!!!
-Vậy hãy nói tôi nghe nếu không thích tôi thì tại sao anh lại làm tròn lời hứa hai năm trước, đó là anh uốn lưỡi thành cỏ bốn lá trong trương trình "Strong heart".
[Flash back]
-Nè Jaejoong, thấy tôi uốn lưỡi hay không? - nói xong anh vừa uốn lưỡi vừa lắc lắc đầu qua lại rất chi là đáng yêu.
-È..! chỉ là cỏ ba lá thôi mà có gì đâu mà lạ, anh uốn kiểu đó thấy riết chán rồi. Chánnn! - cậu lơ đi, không nhìn mặt anh. Giờ thì mặt Yunho méo xẹo vì quê quá mà!!
-Uhm! Thì khi nào anh làm được cỏ bốn lá đi rồi tính! Nếu làm được tôi sẽ kiss anh một cái ở đây! - vừa nói cậu vừa chỉ tay lên môi anh. Mặt anh đơ ra mắt nhìn theo tay cậu chỉ.
-Chỉ là kiss thôi mà! Sao??? Anh sợ làm không được àh!
-Ai..nói..là tôi sợ chứ! - anh vừa nói vừa vỗ ngực mình - Tôi là ai? Là Jung Yunho không sợ gì hết, chỉ là cỏ bốn là thôi mà cần gì phải sợ! - gương mặt anh rất tự tin vào lời nói của mình và nhìn cậu bằng ánh mắt cáo.
-Rồi tôi sẽ kiss cậu được cho coi. Nu, pogodi!!! (Hãy đợi đấy)
Cậu bĩu môi mình, hất mặt vào anh như một lời thách thức. Anh khoanh tay trước ngực nở một nụ cười như nhận lời thách thức từ cậu.
[End flash back]
-Đó! Giờ anh đã làm được rồi nhưng tôi không thể giữ lời hứa của mình, tôi thiếu anh nụ hôn đó vậy, bởi vì khoảng cách của chúng ta ngày một xa - một nụ cười nhạt đặt trên môi cậu.
-Nhưng vậy thì đã sao? Cái khoảng cách ấy nó hiện hữu trước tôi và anh nhưng nó không làm cho tôi ngừng yêu anh được, nó như một chất xúc tác khiến tôi càng yêu anh nhiều hơn, càng nhớ nhung về anh nhiều hơn - cậu quay đầu sang một bên để tránh máy quay và lấy tay quẹt ngang mắt mình.
-Hôm nay tôi nó nhiều thật….!! vì có lẽ..tôi sẽ chẳng còn cơ hội để nói với anh thế này.
Giờ trong căn phòng ấy chỉ còn nghe tiếng khóc xót thương của Junsu và tiếng khịt mũi của Yoochun. Một khoảng lặng bao trùm bầu không khí này. Đôi mắt thất thần của cậu nhìn chằm chằm vào máy quay, một tay chống xuống giường, tay còn lại giữ chặt ngực trái của mình.
-Yunho...tôi cảm thấy rất mệt mỏi, cảm thấy yêu một người thật sự rất mệt và đặc biệt hơn tôi lại yêu một người con trai. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đó là sự ngưỡng mộ, ngưỡng mộ anh rồi dần dần quan tâm đến những hành động của anh, để tâm đến những lúc anh chăm sóc tôi. Kể từ đó tình yêu tôi dành cho anh cũng đã được nuôi lớn dần dần theo thời gian. Từ sự ngưỡng mộ nó đã dần chuyển thành tình yêu, giờ đây nó đã rất to lớn và chiếm lĩnh cả trái tim này, tôi không thể kiểm soát được chính tình cảm này nữa rồi, Yunho àh!
-Anh đã tiêm độc vào trái tim tôi, cái độc mà của con gấu nhà anh tạo ra thì đâu một ai trị được, anh ác lắm! Tôi giờ sống theo lí trí nhưng trái tim lại bị anh chi phối, khoảng thời gian sau tôi biết phải sống thế nào….!!
Có lẽ cảm xúc đã quá kích động mạnh vào cậu, vừa kết thúc đoạn clip cậu đã ngất lịm trên giường. Yoosu hoảng hốt không ngừng gọi tên cậu…….
| |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Oct 11, 2011 10:19 pm | |
| chap 4
[Bệnh viện Seoul]
Đèn cấp cứu đã tắt, vị bác sĩ già bước ra tay xoa xoa vầng trán của mình.
-Ai là người nhà của cậu Kim Jaejoong!
-Chúng tôi là bạn thân của cậu ấy! - Yoochun lên tiếng có phần run run trong giọng nói. Junsu giờ đã nặng trĩu sự mỏi mệt trên khuôn mặt bầu bỉnh kia, đôi mắt cũng đã sưng lên vì khóc quá nhiều.
-Chúng ta cần vào phòng tôi để bàn tiếp về tình trạng sức khỏe của cậu Kim! Yoochun đi theo vị bác sĩ còn Junsu theo y tá đẩy cậu vào phòng hồi sức.
[ Phòng bác sĩ ]
Đôi mắt Yoochun dán chặt vào bác sĩ, đôi mày nheo lại có phần lo lắng và đang trông đợi lời nói của vị bác sĩ.
-Tình trạng của cậu Kim đã trở nặng rồi, tôi e rằng chúng ta cần phải sớm tiến hành phẫu thuật - Vị bác sĩ im lặng một lát để xem phản ứng của cậu thanh niên trước mặt.
-Vậy…vậy tỉ lệ thành công là bao nhiêu thưa bác sĩ?
Vị bác sĩ nén tiếng thở dài
-50% là thành công còn nếu không thành công thì cậu ấy có thể sẽ trở thành người thực vật!
-Cái..cái.. gì…mà người thực vật chứ! - Yoochun mở to mắt nhìn vị bác sĩ, miệng lấp bấp nói không nên lời.
-Cậu bình tỉnh lại đã!! Do khối u cậu ấy đã chằng lên những dây thần kinh quan trọng nên nó ảnh hưởng rất lớn đến não bộ. Nếu giờ không phẫu thuật thì 50% còn lại...e rằng cũng không còn!
Yoochun như không tin nổi vào những điều bác sĩ vừa nói, lê bước trên dãy hành lang dài trong đầu vẫn đang ám ảnh đến câu “người thực vật”. Tại sao???? Một người luôn sống vì người khác như Jaejoong lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Rồi cậu sẽ chống đỡ thế nào khi biết mình có thể mãi mãi làm bạn với những dây nhện đầy mình và những thứ chất dinh dưỡng truyền liên tục vào mình.Đôi mắt cậu sẽ nhắm lại mãi và cậu cũng không thể nói chuyện ríu rít, chọc phá họ như xưa. Mà chỉ biết yên ngủ trong giấc mơ của mình không hồi kết thúc. Yoochun đứng ngoài cửa phòng tay cầm nắm cửa nhìn thẳng vào căn phòng nơi có một người đang nằm yên đang say giấc, còn Junsu thì gục mặt vào tay cậu, tiếng khóc cứ vang lên trong phòng.
“Làm sao…làm sao mình nói cho hyung ấy biết là hyung ấy sẽ thành người thực vật đây!!!!”
Nén tiếng thở dài rồi Yoochun cũng bước vào và nói hết những gì mà bác sĩ vừa nói cho Junsu nghe. Một khoảng lặng đã làm bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Ai ngờ được cậu vừa tỉnh cũng là lúc nghe hết tình trạng sức khỏe của mình.
○○○
Trong căn phòng ở bệnh viện, Yoochun đang choàng tay ôm Junsu vào ngực mình và dựa vào ghế sofa. Cả hai đang ngủ, có lẽ cả đêm chăm sóc cho cậu nên giờ mới chợp mắt được một chút. Cậu ngước mặt lên trần nhà trong đầu suy nghĩ điều mà Yoochun nói hôm qua.
“Mình phải thành người thực vật ư? Mình không muốn! không muốn, còn rất nhiều điều mình chưa làm, mình...mình còn nợ anh một nụ hôn cơ mà! Phải, còn 50% thành công nữa mà. Mình không được từ bỏ hy vọng đó, phải cố gắng! Cố gắng lên nào Kim Jaejoong!!!!”
Tự nhủ bản thân không được gục ngã, đảo mắt một vòng và ngừng lại nơi cặp đôi đang ngủ.
“Phải cố gắng, JYJ mới được lột xác không thể vì mình mà tương lai hai người kia chấm hết, tuy rằng cả Yoochun và Junsu đều là những người đa tài nhưng chắc chắn cũng sẽ vì mình mà chịu không ít ảnh hưởng đến công việc!”
Thời gian này cậu phải ở lại bệnh viện theo dõi và chờ ngày tiến hành phẫu thuật. Nhưng trước khi phẫu thuật cậu chỉ muốn một lần, một lần được nhìn thấy anh. Đó là động lực rất lớn để giúp cậu vượt qua chướng ngại vật này!!!!
○○○
[ Phòng làm việc của DBSK tại SM ]
-Yunho! Cậu có quà của fan này! - người quản lí mang vào một gói quà màu đỏ rất đẹp.
-Uhm, hyung để lên bàn giúp em đi, tí nữa em sẽ coi!
Đợi người quản lí ra ngoài, định bước vào phòng tắm, Yunho chợt nhớ đến món quà.
“Chắc lại là một tấm thiệp đặc biệt và những món đồ lạ nữa chứ gì?...Ủa! Sao lại nặng vậy?” .
Anh liền mở qua ra và bên trong là một chiếc máy quay phim.
Cạch
Changmin cùng lúc vừa về tới, thấy Yunho đang soi mói máy quay trên tay mình.
-Hyung! Fan tặng hyung àh! Woa…. Đời mới đó nhe!
-Nè buông ra coi, của hyung chứ bộ! Mà nhìn như nó được quay sẵn một đoạn clip thì phải?
-Mở ra coi thử đi hyung, chắc fan làm tặng hyung chứ gì!
Yunho mở đoạn clip đó lên, cả hai đều sửng sốt khi thấy gương mặt quen thuộc trong đoạn clip đó là Jaejoong. Changmin và Yunho đều chăm chú nhìn vào đoạn clip mà không khỏi bàng hoàng, thì ra bấy lâu nay tình cảm của cậu luôn dành cho anh. Phía dưới hộp quà còn một tấm thiệp.
-Ý…hyung còn tấm thiệp nữa nè!
Sao khi xem đoạn clip anh như người mất hồn, tại sao cậu lại như vậy? Tại sao lại cất giấu tình cảm mình lâu như vậy? Sao không nói với anh ngay từ đâu? Lần đầu tiên Changmin thấy một Jung Yunho “không bao giờ rơi lệ” lại rơi nước mắt lúc này, tay anh siết chặt chiếc máy quay, từng giọt nước mắt ướt đẫm trên đó, chụp ngay tấm thiệp Changmin đưa. Đến giờ Changmin cũng rất bàng hoàng về nội dung đoạn clip cùng hành động của Yunho làm cậu nhỏ càng thêm nghĩ “Yunjae is real” là có thật. Thế thì hơn 800000 Cassiopeia đều đúng cả rồi!!!!
[ “Gửi Yunho huyng!!
Yunho hyung! Em là Yoochun đây! Tuy rằng giữa chúng ta không còn gì để nói, nhưng vì Jaejoong hyung nên em phải gửi anh lá thư này.Jaejoong hyung đang trong bệnh viện, bác sĩ nói rằng có 50% là hyung ấy hồi phục còn nếu như không thì…thì hyung ấy sẽ thành người thực vật! Và…như tôi cầu xin anh, trước ngày đi phẫu thuật anh hãy đến gặp hyung ấy một lần đi!!! Park Yoochun này chưa cầu xin ai bao giờ, lần này tôi cầu xin anh vậy, đến gặp hyung ấy một lần thôi, được không? Tại bênh viện Seoul phòng 9095, hay thật! Cũng tình cờ ngay tựa bài hát mà hyung ấy sáng tác, cũng dành cho anh!” ]
……...
Gấp lại lá thư trong tay, Yunho vẫn chưa định thần lại được.
-Hyunggg…giờ tính sao? Hyung có định gặp Jaejoong hyung không?
Đôi mắt Yunho chớp chớp chao đảo nhìn Changmin. Anh vội đứng bật dậy khỏi ghế sofa lao thẳng ra cửa.
Nhưng không may….
-Định đi đâu? - giọng nói mà cả đời anh ghét nhất đó chính là già Lee. Cũng vì bảo vệ cho tương lai của Jaejoong nên anh đã chấp nhận ở lại, chấp nhận gánh cái tên là “một kẻ phản bội”. Chính vì lão cũng sớm đoán ra Yunjae có vấn đề nên lão đã gặp riêng anh để nói chuyện.
[Flash back]
-Yunho! Tôi biết anh cũng như những đứa khác có ý định chống lại tôi! - già Lee vừa nói vừa nhìn thẳng vào anh.
-Muốn phản lại tôi àh? Không dễ đâu Yunho!!! - sau đó lão quăng một sắp hình khá thân mật của anh và cậu cùng với quyển nhật kí của anh, đa phần trong đó là về cậu và chút tình cảm chợt nhen nhỏi trong đấy.
-Muốn tiền đồ cả hai tan biến thì hãy đi theo tụi nó đi!!! Muốn biến cả giới Showbiz này tẩy chai hai đứa bệnh hoạn như hai người thì cứ tiếp tục theo tụi nó!!!
Anh bất động khi nhìn những bức ảnh trong tay, cảnh anh và cậu ôm nhau hay kiss má. Nhìn thì cũng rất bình thường nhưng…nếu nhìn kĩ thêm một tí nữa thì trong ánh mắt của cả hai đều chứa đựng hình bóng của đối phương. Sao đến giờ anh mới nhận ra??? Một nụ cười đắc ý của già Lee trên môi.
-Tao có thể đưa tụi bây lên cao thế này thì cũng có thể đem tụi bây xuống đáy sâu của vực thẳm!!!! - lão ta vừa nói vừa chỉ chỉ vào anh với vẻ mặt đầy thách thức. Anh giờ chỉ biết ôm đầu vò tóc.
“Chẳng lẽ chỉ vì tình cảm này mà đánh mất tương lai của Jaejoong sao????” - lúc này, anh vẫn chưa xác định rõ được tình cảm của mình, vẫn còn đang lưỡng lự giữa tình yêu và tình cảm thân thiết của bạn bè, anh cứ như người đang bị mất phương hướng......
-Sao?? Giờ quay lại cũng còn kịp đó! Tao sẽ cho mày suy nghĩ lại, một là đánh mất tất cả, hai là tao sẽ cho mày nhiều hơn những gì mày đang có!
Lão già tiến ra cửa, không quên quay mặt lại nói thêm
-Và.....phải giữ chặt thằng Changmin theo mày! Đừng để ba thằng kia mang nó đi. Tao tin mày làm được! - nói rồi lão bỏ đi.
Chỉ còn anh trong phòng đang cố suy nghĩ lại những chuyện đang xảy ra. Chính vì thế anh đã cố giữ chặt Changmin, bịa ra những lời không tốt đối với ba người kia. Nói họ vì danh lợi tiền bạc mà đánh đổi lí trí, nói họ phản bội chúng ta vì bị vòng xoáy của đồng tiền cuốn mất, nói họ coi thường chúng ta chỉ là những kẻ hèn yếu. Chính vì vậy Changmin đã dần mất lòng tin dành cho ba người kia và đã quyết định ở lại cùng Yunho. Cùng với những hiểu lầm nhỏ mà Yunho dựng lên như một màn kịch khiến Changmin càng tin vào anh và chấp nhận cùng anh không theo họ khởi kiện SM. Vậy nên một giờ trước khi nộp đơn khởi kiện thì tên Jung Yunho và Shim Changmin được gạch bỏ.
[End flash back]
Anh quên mất một điều trước khi quà vào tay anh thì phải qua đội kiểm soát trước, có lẽ vì thế mà đoạn clip này già Lee đã có. Tay anh cuộn lại thành nắm đấm, môi mín lại như muốn bật máu. Làm sao anh chịu nổi khi người anh yêu giờ đang gặp nguy hiểm mà anh chỉ biết đứng nhìn. Nhìn vào mặt già Lee làm anh muốn phát nôn đi được. Tuy biết rằng nếu anh bộc lộ tình cảm này thì fan sẽ ủng hộ nhưng phía báo chí và cộng động xã hội sẽ không chấp nhận tình yêu sai trái này. Tuy rằng hai người con trai yêu nhau cũng không có gì lạ nhưng chưa chắc những định kiến của xã hội sẽ tha cho họ, huống hồ chi giờ họ lại là người của công chúng. Chính vì lẽ đó mà anh đã chấp nhận ở lại, chấp nhận đánh mất tình yêu này để bảo vệ cho danh tiếng của cả hai.
-Định đi tìm thằng nhãi đó àh? - giọng nghe như muốn nôn mửa của lão vang lên.
-Nếu anh bước qua cánh cửa đó thì đoạn clip này và những thứ tôi thu thập trước kia sẽ lập tức được up lên mạng. Và …chuyện gì xảy ra, anh tự hiểu rồi chứ!!
Changmin vẫn đứng đó nhìn chằm chằm và lắng nghe cuộc đối thoại của hai người. Với cái đầu có chỉ số IQ 150 như cậu nhỏ thì cũng đã đoán ra được một phần của câu chuyện. Yunho vẫn nhìn thẳng vào lão già Lee, bỗng dưng…..
RẦM…..RẦM…RẦM!!!!!!...
-HYUNG CHẠY ĐI!!!!
Thì ra Changmin đang lấy thân mình chắn hai tên bự con đi theo lão. Đồng thời cũng bị chúng dọng cho hai cú vào bụng khiến cho cậu nhỏ phải gập người vì đau. Nhưng vẫn còn kìm chặt được.
-CHẠY ĐI HYUNG!! CHẠY ĐI!!!!!
Yunho còn chưa tiếp thu thông tin vào não bộ nhưng theo phản xạ anh lao thẳng ra cửa. Và sau đó là nghe tiếng ngã thật lớn...
“Xin lỗi Changmin! Hyung xin lỗi!!...Hãy đợi hyung!!!” | |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Oct 11, 2011 10:21 pm | |
| chap 5
Dãy hành lang vang vọng những tiếng bước chân đuổi theo anh. Anh đã rất vất vả để lẫn trốn bọn chúng, đúng là lũ chó săn do một tay già Lee đào tạo. Không ngờ trong giới Showbiz không chỉ đào tạo ra ca sĩ mà còn đào tạo ra những tên sát thủ thế này! Thật đáng kinh tởm!!!!!....
Bằng sức lực, trí thông minh của mình anh đã đánh lạc hướng và trốn được cặp mắt của bọn chúng.
-Nó đâu rồi? Mới thấy nó đây mà!!
-Thằng này cũng giỏi thật!
-Mau báo cho chủ tịch đi, để còn xin chỉ thị mới!
-Vâng!!
○○○
Vài ngày sau, trên dãy hành lang của bệnh viện Seoul , một chàng thanh niên mặt bộ đồ đen, kính râm, mang theo khẩu trang và đội nón như để tránh cặp mắt của ai đó.
Cạch
Cửa phòng bệnh 9095 được mở ra.....
Một dáng người quen thuộc đang nằm đó, đôi mắt nhắm lại như còn lạc vào giấc mơ thần tiên, làn da cậu không còn trắng hồng như trước đây mà giờ nó xanh xao hơn. Đúng!! Cậu đã ốm đi nhiều, không còn phủng phỉnh như trước và thường bị anh gọi là heo. Nhìn cậu nằm yên trên giường mà tim ai chợt nhói.
-Jae, anh đến rồi đây! Anh đến vì em đây! - anh lao đến nắm đôi tay cậu.
-Anh nhớ em lắm Jae ah!
Đôi mắt anh dán chặt vào con người trên giường, khóe mi đã bắt đầu ngấn nước. Nỗi nhớ thương không lời nào tả xiết, chỉ những hành động nhỏ thôi đã khiến tim ai phải tan chảy. Cứ như thế anh ôm chặt cậu trong vòng tay mình.
-Hãy chờ anh, Jae àh! Anh sẽ về bên em nhanh thôi! Tin vào anh em nhé!!!
Rồi sau đó anh đặt một nụ hôn lên trán cậu và bước ra khỏi cửa.
-Nụ hôn tạm biệt lần cuối phải không???
Anh giật mình quay người lại.
LÀ LÃO LEE!!!
-Yunho!!! Tao biết chắc mày sẽ tìm nó mà! Không uổng công tao đã đợi mấy ngày nay.
Nói rồi lão tiến về phía Jaejoong, lấy tay vuốt nhẹ lên má cậu.
-KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG ĐẾN CẬU ẤY!!
Lão nhếch mép.
-Cũng được, tao cho mày thêm cơ hội cuối, quay về bên tao hay muốn…. - Lão bỏ lửng câu và chỉa súng vào người Jaejoong.… Súng đã lên đạn…
-DỪNG LẠI! DỪNG LẠI NGAY! - mắt anh sồng sộc lên, cố lao vào lão nhưng đã bị hai tên đàn em của lão kiềm lại.
-Muốn tao dừng cũng được, nhưng phải còn đợi vào quyết định của mày!!
Anh cúi mặt, nhắm mắt để những dòng nước mắt tuôn trào bất lực, lại thêm một lần nữa anh để mất cậu, lại thêm một lần nữa anh làm cậu bị tổn thương…..Sau đó, chúng lôi anh ra ngoài. Cánh cửa phòng bệnh khép lại che khuất dần gương mặt xanh xao của cậu, khóe mi ai vẫn đang cố níu lại....một dòng nước mắt đang trực tuôn rơi!!
Cửa đã khép chặt, cái sự tĩnh lặng đáng sợ bị phá vỡ bởi những thanh âm yếu ớt.
-Yu..n.ho….Yunho!!!!…
“Hãy chờ anh!”
Trong cơn mê cậu vẫn gọi tên anh, hơi ấm đó rất quen thuộc nhưng……nhưng nó đang dần xa....!!!
○○○
Tại một căn phòng trong công ty giải trí SM, đây được xem là địa ngục của bất kì ai bước vào. Trong đó có đủ các công cụ tra tấn để “dạy dỗ” những ai không “nghe lời” họ. Không gian trong phòng luôn bao phủ một màu tối, chỉ có một cái đèn treo ở giữa càng làm cho âm khí trong căn phòng thêm phần đáng sợ!!!
-Vào đi!
Anh bị chúng đẩy mạnh vào căn phòng đó. Mặt anh ngỡ ngàng vì dáng người gầy gầy cao cao kia đang nằm trên sàn, mặt úp xuống đất cố điều hòa nhịp thở.
-Changmin! Changmin! Em ổn chứ? - anh vội chạy nhào đến Changmin
-Nó chưa chết đâu! Đó là một bài học dành cho những kẻ có ý đồ phản lại tao!
Anh quăng cho lão một cái nhìn căm hận.
-Giờ thì ông muốn gì đây?
-Mày cùng thằng nhóc đó ngoan ngoãn nghe lời tao thì tao sẽ tha cho thằng Jaejoong!
Đỡ Changmin vào lòng mình, mặt Changmin bê bếch máu, tay chân cũng trầy xước khá nhiều. Lòng anh cảm thấy rất có lỗi với Changmin.
-Đem chúng đi đi! - lão hất cằm bảo bọn thuộc hạ đem anh và Changmin về nhà. Vết thương của Changmin khá nặng cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian.
○○○
-Hyung chắc chứ? - Junsu hỏi lại Jaejoong vì sợ mình nghe nhầm.
-Hyung chắc mà! Chắc chắn trong lúc hyung còn đang mê Yunho đã đến đây, hơi ấm đó, nó rất thật không phải là mơ! – cậu gật đầu như khẳng định chính xác điều mình nói.
-Hyung ấy chỉ đến vậy thôi sao?
Một chút hụt hẫng trong lòng. Uhm!!! Đúng là cậu vui khi có cảm giác Yunho ôm cậu, nhưng nó cũng rất mơ hồ. Nếu đến với cậu sao không đợi cậu tỉnh dậy, nếu anh đã nhận được đoạn clip đó rồi chấp nhận hay không thì cũng phải nói cho cậu kết quả chứ!!! Vậy đó chỉ là cảm giác thôi sao?? Là mơ sao?? Nhưng nó rất thật và nếu là mơ thì đó là giấc mơ mà cậu đang kiếm tìm từ bấy lâu, vậy xin hãy cho cậu ngủ quên với giấc mơ đó thêm một lần nữa. Nhưng có một niềm hy vọng đã len lỏi trong tim cậu rằng anh sẽ quay về. Trái tim mách bảo rằng hãy tin anh. Nghĩ đến thế cậu nở một nụ cười tuyệt đẹp, nụ cười mà bấy lâu cậu vô tình đánh mất….!!!!
Tuy Jaejoong chưa tiến hành phẩu thuật nhưng tình trạng sức khỏe của cậu khá ổn định nên bác sĩ cho cậu về. Cậu có thể tham gia bình thường các hoạt động của nhóm nhưng vẫn phải hạn chế để giữ sức khỏe
○○○
[ Ký túc xá DBSK ]
-Hyung giờ mình phải làm sao đây?
Từ lúc anh và Changmin được thả về thì luôn chịu sự kiểm soát của lão già đó. Chúng đã giữ hết điện thoại của hai người, cũng không cho họ ra ngoài, chính xác là đang giam lỏng họ trong nhà. Với những tên vệ sĩ do lão phái tới giám sát, nhất cử nhất động của họ đều bị báo cáo lại.
-Hyung nghĩ mình nên tính lại nước cờ này!
Tuy Changmin là một đứa trẻ thông minh nhưng những sóng gió trong đời này thì cậu chưa từng trải nghiệm.
-Changmin này! Chúng ta phải giả vờ toàn tâm toàn ý theo lão già đó, đợi có cơ hội thì phản khán. Dạo trước hyung nhận được nguồn tin già Lee có liên quan đến tụi mafia Hàn Quốc, chắc chắn chúng đang làm ăn phi pháp rồi! Chúng ta đợi có đủ bằng chứng thì lật đổ lão. Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, biết chưa?
-Hyung, vậy có ổn không? Chúng ta chỉ có hai người… huống hồ chi lão còn dính dán đến tụi mafia nữa…
-Hyung không biết có thành công không, nhưng trước hết phải tạo lòng tin cho lão.
Giờ anh đang lập nên kế hoạch phục thù, anh phải lấy lại những gì đã mất và phải lấy lại tình yêu của mình. Hằng đêm anh luôn nguyện cầu điều bình an sẽ đến với cậu. Mong rằng cậu sẽ chờ anh quay về, mong rằng cậu sẽ hiểu trái tim anh, chỉ cần có cậu là đủ. Có lẽ cũng nhờ vào đoạn clip của cậu gởi đến anh mà anh có thêm động lực để quyết định cho con đường của mình. Anh tin một ngày nào đó chòm sao sẽ được tái hợp và trái tim anh sẽ mãi bên cậu. Anh vốn chỉ mới nhận ra tình cảm của mình khi cậu rời xa thôi, lúc đó anh thấy rất đau và trách mình sao nhận ra muộn thế này. Đến khi mất cậu thì mới ngộ ra rằng trái tim này đã sớm khắc bóng hình cậu. Anh cũng mặc kệ gia đình có đồng ý hay không vì anh biết mình làm đúng theo trái tim. Nếu sóng gió này vượt qua thì anh sẽ mãi mãi giữ chặt cậu trong vòng tay này, không để vụt mất cậu thêm một lần nào nữa.
-Hyung àh! - tiếng gọi của Changmin làm anh quay về với thực tại.
-Em tin hyung…em tin rằng tình yêu sẽ tạo cho ta sức mạnh. - vừa nói cậu vừa đặt tay lên vai anh như một lời ủng hộ, ủng hộ anh, ủng hộ tình cảm của anh dành cho cậu. Cả hai cùng hướng mắt lên bầu trời mong rằng ngày bình yên sẽ trở về ngôi nhà này. | |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Oct 11, 2011 10:23 pm | |
| chap 6
Thế rồi ngày cậu nhập viện để phẫu thuật cũng đến, điều duy nhất giúp cậu có thêm động lực đó là cái ôm mơ hồ hôm trước, nó giúp cậu có thêm niềm tin, thêm sức mạnh. Cũng nhờ nó mà cậu tin rằng anh không thay đổi và ngày cậu đứng cùng anh cũng sẽ thành hiện thực. Cậu nắm chặt sợi dây chuyền mặt có hột màu đen trong tay và đặt lên đó một nụ hôn. Đây là sợi dây chuyền cậu yêu quí nhất vì nó là do anh tặng. Nếu fan nào tinh mắt thì thường thấy cậu đeo sợi dây đó rất nhiều lần. Cậu đưa nó cho Yoochun nhờ giữ hộ và dặn khi nào tỉnh dậy thì phải trả nó lại cho cậu.
Ca phẫu thuật đã bắt đâu, tâm trạng của Yoosu đều rối bời như nhau, lo lắng, cậu nguyện. Cả hai đều đứng ngồi không yên.
-Jaejoong hyung sẽ không sao đâu!! - lời nói của Yoochun như lời động viên cho Junsu và cho cả bản thân mình. Sự mệt mỏi đã hằn lên gương mặt của cả hai.
-Hyung ấy là người tốt!! Chắc ông trời sẽ không lấy bất cứ thứ gì của hyung ấy đâu, phải không, Chunnie??
-Uhm…hyung ấy sẽ không mất thứ gì đâu.
Ca phẩu thuật đã diễn ra hơn 10 tiếng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, bác sĩ y tá cứ chạy ra chạy vào, gương mặt thì hất hả càng làm cho hai người kia thêm phần lo sợ
Bật…
Cuối cùng đèn cấp cứu đã tắt, vị bác sĩ bước ra với những vết mô hôi còn động trên trán
-Sao rồi bác sĩ? - cả Yoochun và Junsu đều lao đến nắm tay vị bác sĩ già.
-Cuộc phẫu thuật rất thành công! - nụ cười của vị bác sĩ làm an lòng Yoosu. - Cũng nhờ vào ý chí sinh tồn của cậu ấy, cậu ấy đúng là một người mạnh mẽ. Tuy trong cuộc phẫu thuật xảy ra sự cố nhưng cũng nhờ ý chí của cậu ấy mà đã thành công.
Nói tới đây nụ cười đã nở trên mặt Yoosu, mọi sự mệt mỏi đã nhanh chóng biến mất. Phải thế chứ!!! Người tốt như cậu sao ông trời nở ác!!
-Vậy chừng nào hyung ấy tỉnh lại? - Junsu sốt sắn hỏi.
-Uhm..tuy ca phẩu thuật thành công nhưng tình trạng sức khỏe của cậu Kim chưa ổn định cần phải theo dõi thêm vài ngày nữa.
-Vậy giờ chúng tôi thăm hyung ấy được chưa bác sĩ?
-Đợi cậu ấy chuyển sang phòng hồi sức mới được thăm!
-Vâng!! - cả hai cùng đáp.
Sau đó cậu được chuyển đến phòng hồi sức. Vậy là cậu không phải mất thứ gì, nhưng cậu có thể có luôn tình yêu của anh không??? Khi đến giờ cậu vẫn chưa nhận được câu trả lời từ anh.
○○○
-Hi! Hyung dậy rồi àh? - Junsu bước vào phòng, trên tay cầm giỏ trái cây cho cậu. Việc Jaejoong nhập viện và làm phẫu thuật được giữ bí mật nên không hề có fan hâm hộ nào biết. Các hoạt động của JYJ vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch.
-Junsu em đến rồi àh! Biết là trong này hyung mày buồn đến chết không???
-Sorry hyung! Tại Chun chứ bộ,cứ đòi mua cái này mua cái kia cho hyung nên mới trễ.
-Ê…chơi gì kì! Chơi gì chơi đổ thừa trời! Ai bảo đòi ăn thêm vài món rồi vô thăm Jaejoong hyung cũng không muộn! - Chun lườm Junsu một cái, thấy cậu ấy bĩu môi đáng yêu quá nên không nỡ nói tiếp. Rồi anh quay sang Jaejoong - Ngày mai hyung có thể xuất viện được rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa là sẽ ổn!
Junsu ngồi cạnh lấy dao gọt trái cây cho cậu, vẫn không nén được một tiếng thở dài thật khẽ.
-Hyung…hyung vẫn mong đợi đều đó àh?
Cậu nhìn Junsu rồi đáp
-Tuy hyung chưa nhận được lời đáp nhưng trực giác mách bảo rằng hyung nên tin vào anh ấy!
-Nếu anh ấy quan tâm hyung…thì phải đến đây sớm hơn chứ! Đã mấy ngày qua có thấy mặt anh ấy đâu! - Junsu nói giọng có phần tức giận.
-Junsu ah… - Giọng Yoochun vang lên như để ngăn cậu ấy nói tiếp.
-Mệt hyung quá! Kẻ phản bội đó không tốt lành gì đâu! Em chỉ nói ra sự thật thôi chứ bộ, tưởng rằng nếu anh ấy đến em sẽ không trách anh ấy nữa và chấp nhận cho anh ấy quay về, ngờ đâu hy vọng của em đã bị đánh đổ cả rồi!
Ánh mắt của Yoochun nhìn chằm chằm vào Junsu. Thầm thấy mình nói hơi lố và đôi mắt cậu hơi ngấn lệ, Junsu đành cúi mặt gọt trái cây tiếp, miệng lí nhí câu “xin lỗi”.
-Junsu, hyung không trách em nhưng em hãy cho anh ấy thêm thời gian đi được không? Coi như hyung xin em đó, tin tưởng anh ấy một lần được không?
-Em sẽ suy nghĩ lại nếu nhận được sự phản hồi của anh ấy!
○○○
Giờ cậu đã được chuyển về nhà, đang nằm trong phòng để nhớ lại những kỉ niệm về anh.
[Flash back]
- Jaejoong, cậu phải tập nhảy đàng hoàng chứ! Đừng giỡn nữa!
- Ai thèm giỡn đâu, tại động tác này khó thiệt chứ bộ!
- Ấy..ấy… phải giữ thẳng eo - vừa nói anh vừa tiến lại giữ eo cậu.
- Nè..nói được rồi cần gì phải đụng chạm. - miệng nói vậy nhưng lại mỉm cười thích thú.
- Không chỉ tận tình vậy sao cậu làm được? Phải chú ý chút đi, đồ đầu heo!
- Ê….ê..nói ai đầu heo! Quê àh nhe, quê là cho đói cả nhà àh!
- Thôi..thôi… cậu không phải đầu heo, được chưa? Sợ cậu quá!
- Uhm, phải vậy chứ!
- Mà là đồ đầu đất, dạy hoài không được á!!
- Ya! Jung Yunho! Đứng lại đó! Đừng hòng cậu đây tha cho! Đứng lại! Con gấu nhà anh mới là đầu đất á! Đứng laịiiii…!!
○○○
[ Bếp ăn ký túc xá DBSK – Địa bàn của Kim Jaejoong ]
- Jaejoong ah~ ~ Cậu lại nấu món này nữa hả?? - mặt anh nhăn nhăn lại, tay chọt chọt vào món của cậu.
- Uhm…không ăn thì nhịn, khỏe, đở tốnnn!
- Để tôi giúp cậu nhé!
- Ê…ê...đi ra! Đi ra mau! Trẻ con cấm vào bếp!!
- Ya! Cậu nói ai là trẻ con, muốn vô giúp cậu vậy mà cũng bị chửi là sao? - anh bĩu môi hờn dỗi.
- Vô giúp hay vô phá? Vô ăn vụng hả??? - cậu vừa nói vừa chỉa cái chảo vào mặt anh, mặt cậu hằm hằm rất chi là hung dữ.
- Ấy..ấy bình tĩnh nào!!! - nói rồi anh quay đầu ra phòng khách.
- Changmin àh! Hyung không đột kích được, phòng thủ chặt quá! Em tự vào lấy đi hyung không giúp em đâu! - sau đó quay lại cười ngu với cậu. - Hê..hê! Chỉ là muốn giúp thằng Min thôi mà!
-RA NGOÀI!!!!
Thế là anh gấu nhà ta ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài!!!
○○○
- Jaejoong àh! Nấu gì cho tôi ăn đi, đói quá àhhhh!!! - cái mặt Yunho lúc này trông chẳng khác gì con gấu đói
- Có tay có chân thì tự đi mà nấu! Cậu đây không rảnh nấu đồ ăn cho gấu đâu! - cậu ngồi phịch xuống sofa khoanh tay trước ngực.
- Sao cậu nỡ đối xử với leader mình như vậy? Jae àh..nấu đi nhe nheeee~ ~ ~!!
- Không! Muốn ăn thì lăn vào bếp, tôi không biết nấu đồ ăn cho gấu!
- Jae ..Jae Jae~ ~ ~
Trời, đây có còn là mặt của gấu ngố lịch lãm không??? Tay nắm tay áo cậu lắc qua lắc lại trưng bộ mặt nũng nịu , nhìn là chịu không nỗi. Cậu nhìn Yunho mà tự đắc
- Vậy nói câu “tôi là gấu đại ngốc” ba lần đi thì cậu đây suy nghĩ lại mà nấu cho ăn!
- Uhm, nói thì nói cần gì phải sợ! “Tôi là gấu đại ngốc” “tôi là gấu đại ngốc””tôi là gấu đại ngốc” được chưa?đươc chưa??? Giờ nấu đi Jae!
- Vậy thì “gấu đại ngốc” tự mình nấu mì ăn đi! - nói xong cậu lè lưỡi lêu lêu rồi chạy ra ngoài. Thế là có một con gấu sập bẫy.
-YA!YA! Kim Jaejoong, muốn chết hả? Đứng lại nhanh! Không là bổn đại gia ăn cậu để đỡ đói bây giờ!
- Bắt được cậu đây đi rồi tính, blêu blêu!!!! ….....
[End flash back]
| |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Oct 11, 2011 10:34 pm | |
| chap 7
Một nụ cười nhạt đặt ở đầu môi cậu.....
“Yunho àh! Giờ em phải làm sao đây? Có lẽ lòng tin em đặt nơi anh dần tan mất”
Cậu ôm chặt con gấu Pooh vào lòng, đó là một món quà fan tặng cậu và anh một cặp Pooh-Boo, cậu giữ con Pooh còn anh giữ con Boo[/size]
“Yunho, em mệt lắm rồi! em không thể cứ mãi sống trong chờ đợi này mãi, em mệt lắm, Yunho àh![/size] "
"Thời gian qua anh có biết em gượng lên để sống chỉ vì một câu nói mơ hồ nơi anh “Hãy chờ anh”, nhưng giờ một sự phản hồi từ nơi anh em cũng chưa được nhận thì làm sao em biết mình phải tiếp tục hay không?" - Nước mắt lại rơi trên gương mặt xin đẹp kia thêm một lần nữa chỉ vì ai!!
"Nhưng giờ em phải làm sao đây khi những lời bàn tán trên mạng rằng “Keep your head down” như một lời gởi gấm đến em. Đó có là sự thật không? Em có nên tiếp tục nắm giữ tình cảm này hay phải…...phải bỏ nó ngay từ bây giờ!!...”
Cậu vừa cúi mặt xuống con gấu Pooh thì cũng là lúc Junsu vội mở cửa phòng cậu
-Hyung!!! Em không chịu nổi nữa rồi! Đúng là kẻ phản bội, phản bội chúng ta! Hắn thật quá đáng mà - Junsu đưa laptop cho cậu xem, là nhìn ảnh của Yunho đang trong cuộc họp báo[/size]
[ “ Các bạn đã phải chờ lâu rồi phải không? Cassiopeia của chúng tôi! Tôi rất cảm ơn các bạn đã chờ chúng tôi quay trở lại. Tôi đã nghe đâu đó, tôi nghe là tốt nhất là nên nghỉ ngơi chút ít trước khi leo lên một ngọn núi cao và rộng. Mọi người chúng ta nên nắm chặt tay và leo lên cùng nhau phải không nào? Tôi cũng rất cảm ơn cảm thêm một lần nữa với mọi người cuối cùng Changmin àh em biết những điều mà có thể tôi không nói ra phải không? Anh yêu em. Anh đã có thêm nhiều sức mạnh khi em ở bên cạnh anh. Chúng ta sẽ cho họ thấy chúng ta trưởng thành đến thế nào phải không??? Một lần nữa tôi xin cảm ơn SM.E cảm ơn vị chủ tịch Lee Soman về mọi thứ! Tôi xin cảm ơn!” ][/size]
“Sao anh ấy lại có thể như vậy, sao lại cảm ơn kẻ thù chung của chúng ta thế kia???? Yunho…Yunho…đó có phải là anh không?” - Những gì cậu suy nghĩ bây giờ là cố lẫn tránh, không tin vào những lời của người kia, cậu ôm chặt đầu mình
-Hyung! Hyung đừng tin hạng người này nữa! hắn không đáng đâu! - Junsu bỏ laptop một bên ngồi cạnh ôm cậu vào lòng.
-Quên hắn đi hyung, hắn thật sự đã thay đổi rồi!
-Không! Không Junsu àh! Hyung không thể! - giờ là nước mắt cậu đẫm đôi mi. Nhìn gương mặt anh và những lời cảm ơn rất là thành thật, chẳng lẻ từ bấy lâu nay chỉ có mình cậu là mộng tưởng, là chờ đợi một thứ vốn không thuộc về mình, cậu thật ngu ngốc khi cố tin cố đợi câu nói mơ hồ kia. Thế rồi cậu lại phải chịu đau khổ như vậy. Phải chăng trái tim cậu niềm tin của cậu đã đặt nhầm chỗ. Đau!!! Đau cái cảm nhận duy nhất của hiện tại mà cậu chịu là nó.
“Đau lắm Yunho àh! Đau lắm, đây có phải là lời đáp anh dành cho tôi không? Chỉ ánh mắt đó nó như đang nuốt chửng tôi, anh đang đánh đổ niềm hy vọng tôi dành cho anh đấy, Yunho! Ánh mắt đó như đang kinh ghẻ kẻ như tôi anh đang đẩy tôi ra xa, không chấp nhận tình cảm nhem nhuốc của tôi phải không????”
Cậu đập tay thật mạnh xuống gường, mặc cho nước mắt cứ tuôn trào và cho nổi đau gậm nhấm vào tim. Khóc một lúc lâu cậu cũng đã chịu ngủ, Junsu bước ra ngoài
-Thật đáng ghét! Sao hắn lại thay đổi thế này? Không chấp nhận được mình đã từng tin tưởng hắn! - Junsu tức giận đập tay xuống bàn
-Junsu bình tĩnh lại chút đi!
-Sao bình tĩnh nỗi, từng xem hắn là người anh hoàn hảo giờ thì thế này, chịu sao nỗi! Hối hận, hối hận vì đã từng cùng hắn sát cánh bên nhau ! Đúng là không nên nhìn người khác sơ sài được! Kẻ hai mặt!
-Nè Su àh! Phải tìm hiểu rõ đã chứ!
-Đã rỏ rần rần thế rồi còn đòi gì nữa! - Sau đó Jusu bỏ đi thẳng vào phòng mình bỏ lại Yoochun cùng một tiếng thở dài.
○○○
Ngày hôm sau, trên cộng đồng mạng đều xôn xao về dòng tin của Junsu trên Twitter của mình. Từ lúc JYJ tách khỏi DBSK, cả ba thành viên đều có thể hoạch động tự do theo ý mình, không bị kiềm cặp bởi già Lee như trước nên cả ba đều tạo cho mình một Twitter riêng và chính vì thế họ luôn biểu lộ tâm trạng vui buồn của mình trên Twitter. Vì tức giận trước những lời của Yunho, Junsu đã để lại lời nhắn của mình trên Twitter
[ ” Cho tới giờ tôi vẫn tin rằng điều đó không phải là sự thật. Tôi đã tin rằng đó là kẻ thù của cả năm chúng tôi. Nhưng tôi đoán rằng đó thật sự không phải là kẻ thù của tất cả chúng tôi. Nhìn cái cách mà họ bầy tỏa lòng biết ơn với người mà tôi đã nghĩ là kẻ thù của tất cả chúng tôi…tôi đoán là đã có nhiều việc xảy ra trong lúc chúng tôi không ở cùng nhau. Điều này thật gây mệt mỏi……
Tôi chỉ muốn nghĩ, nghe và nhìn thấy những đều tốt đẹp nhưng không có thể làm đều đó trong ngày hôm nay …Mặc dù chúng ta đã xa nhau như anh trai àh, anh biết là điều đó không phải vậy chúng ta vẫn luôn nghĩ giống nhau, tại sao anh lại làm như vậy?????” ]
Cũng vì không chấp nhận được hành động đó của Yunho, Junsu càng cảm thấy thương xót cho cậu nhiều hơn. Cậu đã đặt niềm tin cho anh quá nhiều, luôn mong rằng anh sẽ quay về bên cậu. Thế nhưng những gì đang diễn ra trước mắt thật kiến cho cậu khó chấp nhận. Junsu cũng đã từng chủ động liên lạc với anh và Changmin để hỏi rõ mọi chuyện thực hư như thế nào. Nhưng đáp lại chỉ là con số 0, điện thoại không bắt máy, gởi tin nhắn thì không trả lời. Điều đó càng làm Junsu thêm nóng giận, Junsu trách họ vô tâm vô tình, kẻ phản bội! Trách họ đã quên tình cảm anh em bấy lâu mà đi giúp cho kẻ thù đạp đỗ họ. Nhưng ai biết được đầu bên kia Yunho và Changmin phải sống như thế nào???
-Hyung! Em không chịu được nữa?? - tiếng Changmin vang lên như không kiềm nén nổi cảm xúc.
-Ba người họ sao lại nói vậy, hả hyung??? Họ có thể tự do lên Twitter bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ của mình. Trong khi em và hyung thì không thể làm đều đó, chỉ biết ngồi đây để nhận lời chỉ trích từ họ. Muốn nói nhiều điều với họ để họ hiểu, muốn nói rằng em và hyung rất cần họ rất nhớ họ rất muốn ở bên họ như xưa nhưng…nhưng lại không thể!!!
-Thiệt tình…em chỉ muốn đến gặp họ ba mặt một lời giải đáp tất cả ức khuất trong lòng thôi!
-Changmin phải biết kiềm chế lại! Đừng làm hỏng việc lớn!
-Em chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc đi! Em không thể sống trong cảnh tù túng như thế này nữa!
Changmin nói phải! Anh cũng thấy rất mệt, phải làm như thân thiết biết ơn với kẻ thù làm anh thấy thật nhục mặt. Phải tỏ ra kính trọng lão mang ơn lão phải cúi đầu trước lão làm anh thấy khó chịu và muốn nôn mửa vì hành động của mình. Nhưng đành chịu, muốn làm việc lớn thì phải có cái hy sinh, muốn có lòng tin từ lão thì phải làm như vậy. Anh nén tiếng thở dài nhìn chằm vào Changmin
-Changmin này! Hyung biết trong thời gian này rất khó để em chấp nhận nó. Nhưng hyung tin điều kì diệu sẽ đến với chúng ta, cố gắng lên em nhé!
Anh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai cậu nhỏ như một lời động viên, Channgmin gật đầu.Tuy không biết ngày mai sẽ ra sao, không biết tương lai như thế nào nhưng Changmin vẫn mong rằng sẽ có kì tích đến với họ. Vì khi đó họ sẽ trở về bên nhau như trước kia, sẽ trở về gia đình ấm áp của cậu nhỏ khi có appa Yunho mạnh mẽ, umma Jaejoong dịu dàng và ấm áp, noona Junsu ngốc nghếch và anh rể Yoochun đa cảm, đó là gia đình thứ hai của cậu một gia đình ấm áp “Dong Bang”.
○○○
Được sửa bởi yukari ngày Tue Oct 11, 2011 10:52 pm; sửa lần 2. | |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Oct 11, 2011 10:43 pm | |
| chap 8
Trong khi đó tại căn phòng của Jaejoong, cậu ngồi đó thẩn thờ nhìn ra cửa. Vẻ đẹp của bầu trời đêm khiến tâm hôn của con người trở nên trầm tĩnh dịu nhẹ lạ kì. Ánh mắt cậu cứ dõi theo các vì sao tinh tú trên trời. Lại thêm một lời mách bảo phải tin anh. Nhưng phải làm sao đây?? Khi hành động đó, cử chỉ đó ánh mắt đó nó rất thật, nó khiến cậu tin rằng anh đã thật sự thay đổi. Một dòng nước mắt lại rơi, làm sao cậu chấp nhận được khi hình ảnh của chàng trai gấu ngố dần dần vụt mất. Những kỉ niệm về anh bị xóa nhòa bởi nước mắt của cậu. Và cậu đã để lại một dòng tin nhắn trên Twitter của mình - [ “Tôi giờ nhắm mắt, đóng tai” ] - Điều đó có phải cậu cũng đã đóng cả trái tim mình???. Sau đó các fan lại bàn tán về dòng tin cậu viết trên Twitter là đối lập với “Keep your head down” của Yunho và Changmin tin này được lan nhanh trên nhiều trang web
-Hyung nhìn này ”You keep your head up and keep on open mind”, hyung ấy nói vậy là sao??? - Changmin cười nhạt trên môi
-“Hãy để tâm trí tỉnh táo và mở rộng tâm hồn” ư!!!
Changmin chỉ vào laptop về những lời bàn tán tin của Jaejoong. Yunho cảm thấy rất đau! Lẽ ra bao nhiêu người trách anh cũng được, oán anh cũng được, nhưng…nhưng cậu phải tin anh chứ!. Lời nói của báo chí đâu thành thật đâu chân thành bằng trái tim anh. Lẽ ra cậu phải tin rằng hai người họ lúc nào cũng muốn quay về bên cậu, muốn chúng ta mãi thuộc về nhau. Lẽ nào cậu không cảm nhận được cái ôm, cái hôn đó rất thật sao? Sao bây giờ lại nói thế nay?. Anh đã liều mạng đến tìm cậu chỉ để mong rằng cậu có một ít lòng tin được dành cho anh. Vậy mà!.......Yunho cúi đầu vào hai lòng bàn tay mình. Một cái hít thở thật sâu để cố gượng dậy
"Không sao! Không sao cả! vậy cũng tốt, già Lee sẽ tin là mình đã thay đổi rồi! Yunho mày phải cố gắng hơn nữa mày phải đem gia đình mà mày vô tình đánh mất trở về!!!!”
Nhìn theo dáng đi của anh dần dần khuất sau cánh cửa, lòng Changmin cảm thấy nặng trĩu. Từ lúc Jaejoong đi đến giờ lúc nào cũng thấy Yunho u phiền, đôi lúc lại nhìn chằm chằm vào khoảng không rồi lại cười buồn. Changmin biết Yunho rất nhớ cậu, nhớ cậu lắm! muốn ôm cậu lắm muốn hôn lên má cậu lắm! nhưng lại không thể làm gì. Anh luôn tin rằng mình có thể đem họ về, động lưc giúp anh để gượng lên đó là nụ cười thánh thiện của cậu. Thế mà giờ đây, sự hiểu lầm của hai bên quá nhiều khi hai người họ ngừng hoạt động thì ba người kia lại tổ chức concert “Thanks Giving in Dome” tại Nhật rồi lại phát hành album “The beginning”, còn rất nhiều hiểu lầm xảy ra với họ. Và giờ đây chỉ câu nói của Jaejoong thì sự hiểu lầm đó lại tăng thêm gấp bội. Nhưng tại sao????......Vì thế Changmin đã trực tiếp lên Twitter của Jaejoong. Changmin đã tìm ra đoạn đối thoại đó của cậu và fan, thì ra câu nói đó không phải là đối lập gì với “Keep your head down” cả , mà là vài fan của JYJ nói rằng không muốn mua album của hai người kia để cho số lượng bán album không cao. Chính vì thế cậu đã nói lại với fan rằng “You keep your head up and keep on open mind” chỉ muốn nhắc fan đừng làm như vậy và mong fan hãy tiếp tục ủng hộ họ. Chỉ là như thế thôi mà cộng đồng trên mạng đã khuếch tán đảo lộn sự thật. Changmin mỉm cười hài lòng.
-Umma, Minnie tin umma mà! Một ngày nào đó, Minnie và appa ngốc kia sẽ mang umma về! - cậu nhỏ lại mỉm cười và ngã người ra sau ghế -Minnie nhớ món ăn của umma lắm lắm!!!.......Minnie nhớ umma!! Chợp mắt để cho nổi nhớ thương lắng động thành dòng trực trào nơi khóe mắt, xoa nhẹ trán mình để giúp mình tỉnh táo hơn trong tương lai. Thời gian tới, gió bão sẽ không lây nhẹ như thế này nữa đâu…..!!!!!
○○○
Già Lee là con cáo lâu năm trong nghành giả trí, nắm trong tay nhiều quyền lực. Sự việc JYJ kiện lão đã khiến lão mất mặt rất nhiều, bộ mặt đằng sau nghành giải trí được phơi bầy. Lão có thể bị xem là cái gai trong mắt của nhiều người, lượng anti fan của lão cũng tăng vọt. Để gửi gắm tâm tình của mình cho già Lee fan đã tăng lão một bài thơ
“ Thế giới này tiền là trên hết Soman ta sống chết vì tiền Bán linh hồn cho ma tiền nắm giữ Bán cả con ta cho người lạ phương xa Có khó gì đâu tất cả chỉ vì tiền Tiền với tiền nó chính là quyền lực Tự điển của ta không có tình người Nó đến tình thương ta hoàn toàn không có Trái tim ta cho quỷ dữ mất rồi LEE SOMAN ác quỷ chính là ta!!!”
Dù cho nhiều kẻ ghét lão cỡ nào nhưng nhờ vào thế lực và quyền năng của đồng tiền thì quyền lực của lão cũng đứng hàng đâu ngành giải trí hơn nữa nhưng thủ đoạn bỉ ổi của lão sẽ cho kẻ làm lão phật lòng phải chết không toàn thây. Chính vì thế dù cho JYJ có cố gắng cỡ nào, album “The beginning”có bán được số khổng bao nhiêu thì cũng không được thấy họ trên các kênh truyền hình âm nhạc nổi tiếng như Musicbank, M! Count Down,…Tất cả!!!! tất cả chỉ do bàn tay dơ bẩn của lão mà ra. “Dìm chết JYJ” đã biến thành quan niệm sống hàng đầu của lão bây giờ. Có rất nhiều lời thắc mắc của nhà báo vì sao họ lại làm vậy???? vì sao không để cho JYJ xuất hiện trên truyền hình?? Thì "KBS" đã trả lời rằng vì JYJ làm ảnh hưởng đến “làn sóng hallyu”. Hựh!...Thật nực cười, nực cười cho những kẻ yếu hèn, bị nắm mũ bị giật dây, họ bắt làm thì phải làm họ bắt nói thì phải nói. Cứ như một đứa trẻ cần được “dạy dỗ” vậy!!!. Nói rằng JYJ ảnh hưởng đến “làn sóng hallyu”, vậy xin thưa!!! Trong thời gian Hàn Quốc đang gặp khó khăn về nghành du lịch, thì nhờ vào một buổi âm nhạc của JYJ mà đã mang lại cho nghành du lịch một khoảng tiền lớn, và dường như các khách sạn cũng không còn phòng. Chỉ vì Live Show của JYJ tổ chức ở Seoul và được xem như một đêm đại nhạc hội bởi đã thu hút rất nhiều fan của các quốc gia khác nhau trên thế giới. Đều đó càng chứng tỏ rằng JYJ không làm ảnh hưởng đến “làn sóng hallyu”, đó chỉ là lời ngụy biện của những kẻ “có đầu để lắc lư, để trưng” chứ chẳng suy nghĩ được gì! Đó chỉ là “một lũ não phẳng” hay “có não mà không có nếp nhăn”!!!!! Già Lee có tầm ảnh hưởng nhưng sức mạnh của fan cũng khống chế ông đôi phần. Lão biết cái gì có lợi, cái gì có hại cho mình. Lão ghét bỏ JYJ lão muốn dìm chết họ nhưng lão biết họ có lòng tin từ fan và nhờ vào đều đó mà đến giờ lão vẫn chưa loại bỏ được JYJ. Lão biết trong các couple của SM thì couple Yunjae là nổi tiến nhất, mặc dù JYJ đã đi nhưng fan của couple này không giảm mà ngày một tăng lên rất nhiều, đều đó làm lão rất chướng mắt. Lee Soman không muốn có bất cứ sự dính dán nào giữa JYJ với Yunho và Changmin. Nhưng couple Yunjae chính là điều duy nhất còn sót lại, còn tồn tại mối quan hệ kết dính, là cây cầu nối còn lại duy nhất giữa họ. Lão muốn mọi thứ phải kết thúc nhưng lão đã đặt nhiều tâm quyết vào couple đó mấy năm nay lại thêm niềm tin của fan là “Yunjae is real” hơn nữa fan của DBSK đề muốn chống lại lão cả 800000 fan mỗi người một cái trứng gà chọi lão thì lão cũng đủ chết vì ngộp trứng rồi!!! Chính vì thế lão không thể tuyên bố sự ra đi của JYJ đã dẫn đến sự kết thúc của Yunjae, đó là “Yunjae break up” điều đó sẽ gây hậu quả lớn cho lão và cho công ty, đồng thời cũng ảnh hưởng đến tương lai của DBSK sau này_cây hái tiền của lão. Nhưng lão không chấp nhận việc couple đó lớn mạnh nữa, những điều lão muốn thì lão phải làm được. Chính vì vậy trong các chương trình "Talk Show" của Yunho và Changmin, lão buộc họ phải nói theo kịch bản của lão. Nào là những mối tình đầu, những nụ hôn đầu ở đâu??? Với ai??? Lãng mạn ra làm sao??? Rồi trong lúc nhóm hoạt động thì họ cũng có hẹn hò với những cô gái, cũng có trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cũng có những phút dạo chơi lén lút….Tất cả, tất cả chỉ do lão xếp đặt, một mặt để fan nghĩ rằng đây là những chàng trai chân thật, thành thật thú nhận với fan mọi đều của cuộc sống đời tư của họ, một mặt nhằn nói với fan rằng Yunho có bạn gái chính vì thế couple Yunjae là giả, muốn fan tin rằng couple mãi đã tan rã, không còn sự dính kết nào giữ Yunho và Jaejoong. Thế nhưng không phải những gì lão muốn là được, là thành công. Lão không phải “thần thánh” nói đúng hơn là “thần thánh của địa ngục” nói thẳng ra là “quỷ chúa của tội ác” nên không phải hoàn toàn xếp đặt người khác theo ý mình. Đã nói cái không bao giờ lão khống trị được đó chính là “ánh mắt” và “trái tim”. Đúng!!! Yunho đã kể theo đúng giống kịch bản để lấy lòng lão, anh chỉ chỉnh lại đôi chút cho câu văn được xuông chảy, được có hồn đôi chút để fan nghe, fan tin và fan đồng cảm với những gì anh nói. Chính lẽ đó fan cũng khẳng định rằng nó đích thực xuất phát từ tim anh và người nhận không ai khác đó chính là Jaejoong. Một ánh mắt trìu mến, một nụ cười ấm áp của anh nếu là fan trung thành của couple này thì sẽ nhận ra trong ánh mắt đó có vươn vấn sự nhớ nhung, trong ánh mắt đó có sự chờ đợi, trong ánh mắt đó muốn gửi đến người cần được nhận rằng “Hãy tin anh”. Trong nụ cười đó có sự gượng ép và nó pha lẫn chút đau khổ, nếu…nếu nhìn kĩ vào nụ cười ấm áp đó thì sẽ thấy nó như đang lấp bấp muốn nói một lời gì đó nhưng không thể thành câu rằng “Anh nhớ em”. Đó là những gì mà fan nhận và kẻ cả người cần được nhận cũng đã hiểu ra một phần. Những kỉ niệm mà Yunho kể về các cô gái có một vài phần là kỉ niệm của anh và cậu. Điều duy nhất Yunho muốn làm là mong cậu hãy tin anh, Yunho không thể dùng cách trực tiếp để nói với cậu đều đó thì chỉ còn dùng cách này_cách gián tiếp để thể hiện với cậu. Sóng gió này càng lớn, khoảng cách với cậu càng xa nhưng tình yêu giành cho cậu càng thêm sâu nặng, nó khắc chặt trong từng khoảnh khắc nhớ thương!!!!
○○○
| |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Oct 11, 2011 11:04 pm | |
| chap 9
Cậu ngồi trong phòng nhìn chằm chằm vào khoảng không, màu đen của bầu trời về đêm hòa quyện cùng màu đen của căn phòng tối, càng tô đậm thêm bóng dáng lẻ loi, cô đơn của cậu. Từng ánh mắt từng nụ cười đó gửi đến ai?? Không phải là cậu không nhận ra nhưng chính nó càng làm cho cậu thêm rối bời thêm. Tưởng chừng nên chấm dứt, nên từ bỏ, sẽ đau cậu biết chứ! Rất đau nữa là đằng khác nhưng cậu biết làm gì hơn ngoài việc trốn trách nó. Thế mà giờ đây chỉ ánh mắt và nụ cười đó thôi đã khiến cậu phải dao động thế này!
“ Chỉ với một lời anh nói mà trái tim này đã không thở được, thì hỏi anh ngày sau em sống sao???” Đôi mắt đã nhòe bởi bóng hình ai kia! Cậu cố gắng tập quên, tập từ bỏ và…tập chấp nhận….chấp nhận quên anh. Thế mà giờ đây cậu cũng từ bỏ đấy nhưng nó lại trở thành “từ bỏ quên anh” Trong màn đêm bất tận đó, giai điệu ballad nhẹ nhàng vang lên bài “Proud” được hát bằng giọng acapella, cả năm người hòa vào đó những âm sắc những nhịp điệu dịu kì. [ Nhanh chân bước đi!!.....
….Tôi tự hỏi đã bao mùa trôi qua…
…Tôi bước đi trên con đường quen thuộc…
Không để quên được những kỉ niệm quí giá đó!!!!
….Tôi như người bị mất phương hướng ….
Đó là lúc tôi gặp được bạn….!!
…..Chúng ta tình cơ gặp nhau trên con đường này….
Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được ngày đó
…..Những kỉ niệm còn mãi, những điều tôi tin tưởng ….
Khi chúng ta bên nhau đó là niềm hạnh phúc…..!!!
Proud of your love…..!!!...]
Cậu cố ý để cho điệu nhạc đến kết thúc, để có thể nghe câu hát cuối của năm người “Proud of your love”, chậm rải cầm điện thoại đang phát sáng. Một dòng tin nhắn từ số lạ, cậu ngỡ ngàng mắt nhìn chằm vào màn hình , cố nhớ!!! cố gắng nhớ xem và đoán xem đó là ai? Ai đã gửi cho cậu?......một dòng tin nhắn kì lạ.....!!!! - [ 181137_131826_112518] - Dòng tin là một dãy số mơ hồ cứ như đó là mật mã gì đó? Cái nheo mày của cậu, nhìn chần chần vào những con số đó. “ Không lẽ là do fan phá! Không, không đúng!! Phá…thì đưa mấy con số này làm gì? Là…sao???” - Những con số cứ xoáy vòng trong đầu cậu “Có cái…cái gì đó nó lạ lắm, lạ lắm!!! Nó cũng quen quen. Như là….”- Mắt cậu sáng lên, mở to ra như phát hiện đều mà mình thắc mắt. Cậu vội lao vào ngăn bàn lấy giấy viết ra. Dường như đó là điều trong đầu cậu mong là đúng!!! Tay cậu run run khi viết vào tờ giấy. Một lúc sau…... “Hãy…chờ..anh!!!!” Cậu lại lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại câu nói ấy. Mắt nhìn vô hồn cố tin, cố nghĩ, cũng lại là câu nói ấy!!. Câu nói giúp cậu có động lực để tiến hành ca phẩu thuật, câu nói khiến cậu gượng lên tiếp tục bước đi trong tương lai! Giờ đây cũng câu nói ấy khiến cậu phải thất thần như thế này. Chỉ có một người, một người duy nhất mới có thể! Có thể viết theo cách này, không ai khác chính là Yunho “ Là anh ta…là anh ấy!! Yunho…Yunho!!!!”. [ Flash Back ]
Trong phòng khách,
-Này Jaejoong! Tôi có trò này hay lắm nè! - Nhảy bịch lên ghế, ngồi sát vào cậu và một tay vòng qua vai cậu tay còn lại chìa tờ giấy ra đưa câu xem -Là cái gì? - vẻ mặt ngơ ngát của cậu khi thấy mảnh giấy anh đưa là những con số - ”181526_25172613” -Số tài khoản anh hả??? - nhìn vào tờ giấy rồi nhìn qua anh -Bộ khùng hay sao đưa số tài khoản cho cậu chi?? Muốn biết không??
Tính tò mò của cậu bộc phát, chồm người qua mắt nhìn anh chớp chớp đôi mắt nhung dịu dàng -Muốn!!! Muốn chứ! Gì vậy??? Nói nghe chơi coi!!! - hất ha hất hảy như đứa trẻ đòi quà là cậu lúc này đây. Thấy vẻ mặt đó, đôi mắt anh sáng lên nhìn rất chi là gian. -Muốn biết hả??? Kiss má cái đi rồi nói cho mà nghe!!!
Ừh thì….Cũng suy nghĩ lắm, cũng đắng đo lắm nhưng mà kiss má thôi mà cần gì phải sợ!!! Một cái kiss nhẹ lên má gấu, nhẹ lắm!! Nhưng tim của cả hai thì bị bệnh không nhẹ chút nào. -Rồi đó! Nói nghe coi! - nói như vậy để che đi vẻ lúng túng của mình -Nó có nghĩ là…. -Là gì???? -Là “heo ngốc” áh! blêu blêu heo bị dụ, kaka!!! -Ya! Đồ gấu mắc tòi nhà anh, đưa ra mất con số đó rồi nói đại là “heo ngốc” hả??, cóc thèm tin!!! -Ê, nói đại đâu! Có khoa học đàng hoàng àh nhe! Nè, lại đây để nói cho nghe!!! -Định dụ nữa chứ gì?? Biết quá mà!!! -Không có thiệt mà, lại đây mau! Anh đưa cho cậu một tờ giấy khác trong đó là một bảng chữ cái như thế này:
| 1
| 2
| 3
| 4
| 5
| 6
| 7
| 8
| 9
| 1
| a
| b
| c
| d
| e
| f
| g
| h
| i
| 2
| j
| k
| i
| m
| n
| o
| p
| q
| r
| 3
| s
| t
| u
| v
| w
| x
| y
| z
|
|
-Rảnh quá hé! Ngồi làm chuyện tào lao không àh! -Có đâu! Ê Jae! Mình tập nhắn tin theo kiểu này đi, vừa vui vừa không ai biết mình nhắn gì, vậy mới thú vị. Nhìn nó giống như…àh…nó giống như cái gì ta???- vừa gãi đầu cố nghĩ ra từ nào chính xác -Mật mã…!!! - cậu đáp lại một cách ngạo ngán -Ah! Đúng đúng! Vậy mới có chút trinh thám trong đó, hay không? Quá đỉnh đi chứ, đúng là “đỉnh đỉnh đại nhân Jung Yunho” mà! Hahaha…- anh đứng đó chống hai tay vào hông mình ngước mặt lên trời cười ha hả, tự sướng bản thân.
-Bộ dạo này coi truyện thám tử nhiều quá riết bị khùng hả??? Đồ con gấu dỡ hơi! Gì mà qui tắc này ra chữ này, hai số thành một chữ cái….! Bầy đặc ra qui tắc!
-Ê…ê! Đó là luật của nhà gấu, cấm cải!!!!
-Ờh…ờh đúng rồi!! Anh là luật mà! Mệt xác con gấu nhà anh, tôi đi tắm!!! Cậu bỏ đi thẳng vào nhà tắm, để lại một con gấu tự kỉ về sáng kiến “bí mật của những con số” đó, rồi cười ngu ngu một mình ở phòng khách.
[ End Flash Back ]
| |
| | | yukari Member
Tổng số bài gửi : 10 điểm thưởng : 19 Join date : 20/09/2011
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo Tue Oct 11, 2011 11:25 pm | |
| chap 10
-Sao? Hyung nói gì? Anh ấy nhắn tin cho hyung àh! - Junsu chống tay hai bên ghế đứng bật dậy nhìn thẳng vào cậu, lộ vẻ ngạc nhiên tột đỉnh
-Cũng…cũng không hẳn, chỉ là hyung đoán! Cách nhắn đó chỉ có thể là Yunho thôi!
-Hyung àh!...em tưởng hyung đã từ bỏ được rồi chứ!! Giờ hyung còn tự tưởng tượng ra này nọ nữa hả!!! Bác sĩ phẩu thuật cho hyung bộ đụng trúng dây thần kinh khác rồi hả???
-JUNSU!!! - tiếng gầm của Yoochun làm Junsu câm bật - Em không được hổn! Để Jaejoong hyung nói rỏ được không?? Em mau ngồi lại chỗ cũ đi!!!.
Lườm Yoochun một cái, Junsu cũng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, khoanh tay trước ngực. Giờ cậu nói tiếp
-Hồi ở Nhật, anh ấy có tìm ra trò “bí mật con số” do anh ấy sáng chế. Dựa vào hai con số thì sẽ ra một chữ, hyung làm theo quy tắc của anh ấy thì tìm ra được ý nghĩ của những con số đó.
-181137_131826_112518..??? - Yoochun cầm điện thoại cậu đọc lên những con số đó, cùng một cái nhếch môi
-Đó có nghĩa là “Hãy chờ anh”
Cả Junsu và Yoochun đều ngớ ra “ Cũng lại là câu này “
-Và…hyung mong các em hãy tin anh ấy được không?? Coi như là vì hyung cũng được!!!
Nhìn ánh mắt cầu mong của cậu, thật khó mà từ chối....nhưng để chấp nhận thì phải cho họ thêm ít thời gian. Yoochun đứng dậy
-Thôi!! Tạm ngưng tại đây! Giờ chúng ta chuẩn bị cho lịch hôm nay! - đưa mắt nhìn Jaejoong - Và …cho tụi em thêm thời gian để chấp nhận! Mà hyung cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, còn phải tập trung vào công việc nữa! - Sau đó Yoochun bước đi, Junsu cũng đứng dậy đi theo sau, còn lại một mình ở phòng khách
-Rồi họ sẽ chấp nhận hai người! Em chờ anh, Yunho!!
Thật ra anh chọn cách gửi “số bí ẩn” cho cậu là vì nếu anh gởi cậu thẳng câu “Hãy chờ anh” thìchưa chắc gì cậu sẽ tin đó là anh, hơn nữa cậu thường không tin vào lời nhắn từ số lạ vì đó có thế là fan của Yunjae chọc phá cậu. Mà anh gởi số như vậy để cho cậu biết rằng anh luôn nhớ về những kỉ niệm của chúng ta, những khoảnh khắc chúng ta bên nhau. Vì thế anh quyết định gởi như vậy cho cậu, và mong rằng cậu đừng quên những phút giây chúng ta từng thuộc về nhau….
○○○[/size]
Một trong những tập trí thời trang nổi tiếng của xứ kim chi Hàn Quốc_Elle. Vì sự nổi tiếng của JYJ và những bất đồng về công ty quản lí khiến cho nhiều người quan tâm. Hơn nữa JYJ đang dần dần khẳng định mình khi không nhờ bất kì hình thức lăng-xê nào của công ty. Chính lẽ đó một phần đã thu hút ông Kim YoungJae-Biên tập Elle, và điểm chính ở Jaejoong đó là sự lạnh lùng, đơn lẻ. Vì thế hình tượng “sát thủ đơn độc ở Seoul” của Jaejoong là điểm nhấn của đoạn “Movie Still” dài 60 phút. Đoạn clip cũng đã làm cho các fan choáng ngợp về hình tượng quá đỉnh của cậu-một sát thủ. Hôm nay để hoàn tất những công việc còn lại là phỏng vấn.
-Cuối cùng đã xong! - người quản lí nói với cậu
-Uhm…hyung..!! Hyung về trước đi. Em sẽ tự lái xe về sau vì phải mua một ít đồ cho tụi nhỏ! - cậu vừa đi vừa nói với người quản lí của mình.
-Cũng được, mà sao cậu giống umma của tụi nó thế!!
-Hahaha…hyung này!!!!
-Vậy tôi về đây! - người quản lí vừa khuất sau dãy hành lang
“ Umma của tụi nhỏ” - nghĩ đến đó cậu lại cười - “ Uhm! Đó chẳng phải là chức vụ của mình trong nhóm sao???...hahaha. Vậy Yunho sẽ là appa, còn Changmin sẽ là con của mình…haha..thằng nhóc đó!!! “- nghĩ vu vơ trong đầu cậu cũng không biết mình đi đâu và lại nhớ cảnh hồi sáng trước cuộc phỏng vấn.
[ Flash Back ]
[ -Jaejoong! Một tiếng nữa sẽ phỏng vấn cậu đến mau nhe!! ]
-Vâng! Em biết rồi, em đang đến!
Cúp điện thoại, cậu chạy xe thật nhanh…. Trên dãy hành lang nơi dẫn đến cuộc phỏng vấn của cậu
Cộc, cộc, cộc….[/size]
Tiếng giầy của ai đang đi cùng trên dãy hành lang,
“ Là anh ấy, Yunho!!!”
Anh đang dần khuất sao một dãy hành lang khác, cậu chỉ nhìn được một nữa mặt đang dần khuất đi
“ Chắc chắn là anh ấy, dáng người đó không thể lầm vào đâu được!”
Cậu định chạy tới nhưng thôi, vì bên anh còn hai tên vệ sĩ chắc chắn là người của lão Lee. Cậu lẳng lặng rời khỏi đó, trong đầu cứ vướn trải hình bóng ai kia. Trong cuộc phỏng vấn, cậu cố kiềm cảm xúc lắm, cố tập chung vào công việc lắm mới có thể hoàn tất mà không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong lòng.
[ End Flash Back ]
Giờ thì đã xong, cậu rão bước trên dãy hành lang dài - " Yunho đang ở đây!!!" - Cậu sực nhớ ra một điều, Yunho là người đại diện cho hãng thời trang EVISU và anh ở đây cũng không có gì lạ, lòng cậu cảm thấy rối bời.
Cộc, cộc, cộc…...
Thấy có tiếng bước chân, mãi suy nghĩ cậu chỉ dán mắt xuống đất. Theo phản xạ có tiếng bước đến gần cậu ngẩn đầu lên nhìn.
-Yu…Yunho!!!
Chưa kịp phản ứng gì thêm, cậu đã bị anh lôi đi thật nhanh chính xác hơn là anh đang nắm tay cậu chạy thật nhanh trên dãy hành lang, qua mấy vòng cua, cậu cũng không biết mình đang đi đâu trong đầu cậu giờ là một khoảng trống….
RẦM!!!!..
Đến khi định thần lại thì đã thấy mình trong một căn phòng toàn là dụng cụ chắn có lẽ đây là phòng kho. Và…đều bấy lâu cậu hằng mơ đó là gương mặt này, rất gần, rất thật!
“Là anh…là anh thật!”
Đôi tay vô thức đưa lên để chạm vào gương mặt đó, đôi mắt giờ đang mờ nhạt bởi một màn sương, cậu nhanh chống lấy tay dụi vào mắt mình để mong rằng hình bóng đó xin đừng mờ nhạt thêm!!!!
-Yunho! - giọng cậu không thể kiểm soát được nữa, nỗi nhớ thương đã làm lạc nó mất rồi. Cậu ôm anh, một cái ôm ấm áp của hai người.
-Là anh, là anh đây, Joonggie! Là anh thật đây!
Câu nói đó anh cứ lập đi lập lại, cũng để khẳng định với mình đây không phải là mơ, người anh yêu đang hiện hữu trước mặt anh đây. Anh dụi mặt vào cậu cổ để che đi nước mắt đang trực trào. Đôi lúc đó chỉ là ôm thôi nhưng nó lại ấm áp lạ thường, những ngày tháng xa nhau khiến cho sự lạnh lẽo của trái tim làm bản thân trở nên cô độc. Giờ đây chính nhờ vào trái tim của đối phương để sưởi ấm lại cho mình mà cả hai cùng vỡ òa trong nước mắt, vỡ òa với nỗi nhớ không nguôi. Cái “ấm áp” này chỉ có anh mới đem đến cho cậu và ngược lại.
-Nè! Em là “sát thủ” đó! Sao khóc hoài vậy? Mất hình tượng quá đi! - câu nói bông đùa của anh làm cậu bật cười
-Tại..tại ai mà người ta khóc? Sát thủ cũng có trái tim mà!
-Uhm!..Tại sao mà biên tập Elle lại chọn con heo ngốc như em làm sát thủ chứ! Thật khó hiểu, khó hiểu!
Anh làm ra vẻ mặt suy nghĩ dữ lắm, tay xoa xoa cằm thêm vào đó là vẻ mặt trầm tư làm cậu bật cười nhẹ vì vẻ mặt anh phải nói “ngu khó khiếm từ để tả”
-Tại người ta chưa biến hình chứ bộ!!!
-Chưa biến hình??? - anh nhìn cậu với ánh mắt không thể hiểu nổi cái đầu con heo này nghĩ gì.
-Uhm! khi nào đọc xong thần chú thì nó sẽ biến!!! - ánh mắt cậu mở to nhìn anh để khẳng định
-Thần chú gì?? - anh cũng đành bó tay với con heo này
-“Sát thủ bòn bon heo con biến hình!!!” - vừa nói cậu vừa múa tay, cuối cùng thì một tay để ngang ngực tay còn lại chỉ thẳng lên trời
-Em nặng lắm rồi đó Jae! - sau câu phán của anh là cậu quê không thể tả.Cả hai nhìn nhau cười thật tươi
-Jae!! Em ốm đi nhiều rồi đó! - lấy hai tay chạm vào mặt cậu, cái chạm rất nhẹ nhưng tim ai kia thì chẳng nhẹ tí nào! Cậu cười với anh, anh tiếp tục chạm vào môi cậu, đôi môi mà anh rất nhớ cùng nụ cười đó nó giúp anh tự tin hơn trong con đường phía trước-nụ cười của một thiên xứ. Cả hai trao nhau ánh mắt, trao nhau nhịp tim và trao nhau cả nụ hôn. Một nụ hôn lúc đầu rất nhẹ, nhẹ nhàng nhưng rồi càng trở nên cuồng nhiệt hơn. Nỗi nhớ cất chứa trong lòng bấy lâu đã bùng lên khiến cho nụ hôn thêm mãnh liệt!!!
-Jae …àh! Anh nhớ em nhiều lắm!
-Em cũng vậy! - môi đã tách nhau ra để điều hòa nhịp thở nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào nhau.
-Em có tin anh không? - anh muốn hỏi câu này đã từ rất lâu rồi[/size]
-Em tin anh! - không một chút chần chừ cậu đáp lại ngay và trao anh thêm nụ hôn thứ hai để thể hiện lòng tin của mình. Sao đó họ không nói gì thêm chỉ là ôm nhau để hưởng thụ cái ấm áp này. Chỉ một chút thôi!! Nhưng cả hai tưởng chừng như thời gian đang ngưng lại, mong nó sẽ mãi thế này!!!!
○○○ | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [ Long-fic yunjae] Myuhyo | |
| |
| | | | [ Long-fic yunjae] Myuhyo | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| April 2024 | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat | Sun |
---|
1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | | | | | | Calendar |
|
|
|